Không ai muốn trở lại băng ghế chờ chỗ phòng cấp cứu chút nào cả,nhưng ông Ba đã ở đó hai lần liên tiếp,chỉ để chứng kiến vợ mình trong cơn đau quằn quại,thập tử nhất sinh. Cảm giác thực sự khủng khiếp vô cùng. Hai cha con nắm tay nhau run lẩy bẩy. Trước mặt là anh Khôi,liên tục đi qua đi lại để tự trấn an bản thân mình.
– Bác sĩ ơi bác sĩ,tình hình sao rồi bác sĩ. Vợ tui có sao không bác sĩ.
– Tạm thời bác gái đã qua cơn nguy kịch,tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân,ruột già lại chuyển biến xấu nhanh đến như vậy. Thành ruột đã hoàn toàn mất chức năng,bây giờ để giữ lấy mạng sống,buộc phải phẫu thuật cắt gần hết,vì nguy cơ nhiễm trùng rất cao,sẽ dùng chức năng của ruột non thay thế,sau nay ăn uống tiêu hóa hơi khó khăn một chút,gia đình phải tuân thủ nghiêm ngặt liệu trình của chúng tôi.
– Dạ…dạ dạ…được…được…
Những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má của người đàn ông khắc khổ. Bên cạnh,Út Dung cũng không kiềm lòng nổi. Hai cha con ôm nhau nức nở. Anh Khôi phải mím chặt môi quay mặt đi,bản thân là thằng con trai đầu,chữ hiếu chưa trả được bao lâu,giờ phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng này. Anh là người hiểu rõ hơn hết tình trạng bệnh của má mình,vì đồng nghiệp cũng đã có người nhà bị cắt mất phần ruột già. Chức năng tiêu hóa gần như là rất yếu,sức khỏe vì vậy mà suy giảm theo,chưa kể việc tiểu tiện đại tiện sau này sẽ rất khó khăn và đau đớn.
– Ba ơi. Út Dung. Nghe con nói này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-di-nha-khong-co-ma-dau/4570844/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.