Chú Bình nhếch môi chua chát, việc cậu cả bị bắn chú ấy vẫn đau đáu trong lòng. Tôi không hỏi thêm, suốt quãng đường còn lại hoàn toàn yên lặng, thái độ mệt mỏi chán nản không che giấu. Đến khi chú Bình dừng lại ở thị trấn nhỏ để mọi người vào một quán cơm bình dân ăn trưa, tôi mới buồn bã nói với chú ấy:
– Chú Bình… mọi người đều mệt cả rồi… Nếu tìm được anh ấy có lẽ cũng đã tìm được rồi, dù không muốn chấp nhận nhưng… phán đoán ban đầu lại là đáng tin hơn cả. Tối qua trong rừng cháu nghe có cả tiếng chó sói tru… cảm nhận của cháu… cũng dần mất hi vọng rồi. Chú hỏi xem chiều nay ai còn muốn đi thì đi chứ đừng bắt ép nữa!
Chú Bình nhìn vẻ đau đớn trên mặt tôi, khẽ gật đầu. Bữa ăn trưa đơn giản trôi qua, chú ấy nói với năm người đàn ông kia:
– Cảm ơn các anh em đã cố gắng cho đến hôm nay. Chiều nay… ai còn muốn đi tìm thì đi với tôi, nếu ai không muốn thì cứ về nghỉ, tôi không giao việc nữa.
Người đàn ông ban nãy lên tiếng mắng Thành liền nói:
– Sao lại mất tinh thần như vậy? Ai muốn nghỉ thì cứ nghỉ, tôi vẫn đi!
– Cháu vẫn đi tìm cậu cả chú Bình ạ!
– Cháu nữa!
Ba người trong số năm người vẫn còn nhiệt tình tìm kiếm Trung, cũng là ba người tôi nghi ngờ nhất. Xác định được rồi tôi sụt sịt nhìn bọn họ lên tiếng:
– Cảm ơn… chú với ba anh… cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387081/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.