Chợt nghĩ đến cậu cả, lòng tôi rộn lên lo lắng. Lúc này… cậu cả ra sao? Tôi băn khoăn nhưng vẫn không dám mò lên căn nhà gỗ của anh ta. Có mẹ anh ta cùng bao nhiêu người chăm sóc, hẳn nhiên là tốt, chỉ là… tôi muốn biết sức khỏe anh ta hiện giờ thế nào?
– Nhóc, chị đi có việc!
Tôi vẫy tay với nhóc Bân, bước nhanh trở lại khu nhà phía trên. Đến gần căn nhà gỗ có khóm hoa cẩm tú, tôi nép sau một khóm trúc, nín lặng chờ đợi. Cánh cửa gỗ vẫn im lìm, chờ một hồi lâu, bất ngờ cánh cửa mở ra, bà cả bước về phía nhà chính, tôi dõi mắt nhìn theo bóng lưng bà ấy, yên tâm rồi mới lẻn đến gõ cửa:
– Cậu cả…
Vài giây sau có người mở cửa, một gã tay sai bảo vệ cậu cả lừ mắt nhìn tôi nói:
– Cô đến đây làm gì?
Tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn vào trong, tiếc là không thấy cậu cả đâu, đoán chừng cậu ấy nằm ở gian trong còn gian ngoài là thư phòng mà tôi đã biết. Khẽ thở dài một hơi tôi ngẩng lên nhìn gã hỏi:
– Sức khỏe cậu cả… thế nào rồi chú?
– Sáng nay cậu ấy được đưa đi chụp não, bác sĩ nói không sao cả, cậu ấy tỉnh rồi giờ vừa mới ngủ. Bà cả cấm cô vào đây, cô đi đi không kẻo tôi bị mắng!
Nghe vậy mắt tôi liền sáng lên, cảm giác lo lắng bỗng dưng như biến mất, cơ thể nhẹ nhõm vô cùng tôi cảm kích nhìn gã nói:
– Vậy… vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387061/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.