Từ khi Kỷ Đinh mang thai, cô trở thành đối tượng được quan tâm đặc biệt của già trẻ lớn bé trong gia đình.
Món lạnh món cay không được ăn, vận động mạnh cũng không được, đi tới đâu cũng sợ va đụng – chỉ cần cô quay lại là có thể nhìn thấy ông chồng và cả bố mẹ mình đang e dè chú ý theo, thậm chí còn mang lại ảo giác cô là bà già cần dìu đỡ khi qua đường vậy.
Mười mấy ngày trôi qua, Kỷ Đinh không nhịn nổi nữa mới kháng nghị: “Nếu phải tiếp tục chín tháng trời như thế này thì em không sinh con nữa!”
Bí bách quá! Thực sự là quá bí bách!
Cái này không được, cái kia không cho, đời người hết vui rồi, không còn ý nghĩa gì nữa!
Hơn nữa sau khi có bé con trong bụng thì chuyện ấy ấy chắc chắn cũng không được, ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, bắt buộc cẩn thận, vô cùng chú ý.
Nhưng càng không được làm thì Kỷ Đinh càng muốn làm, mỗi lần Ôn Nghiên về nhà là cô ngẩng lên nhìn anh chằm chằm, không nói câu nào, đôi mắt to ướt át long lanh như được ngâm trong nước.
Người đàn ông bị cô trêu chọc đến ngứa ngáy, đối với cô là trói buộc, thế chẳng là với anh không phải là một sự cấm kỵ hay sao?
Chí mạng hơn là, cô vẫn luôn trêu chọc anh trong vô thức, anh suýt thì đã vứt hết lý trí, muốn đè chặt cô xuống, đòi hỏi cô tới lúc cô không nói nổi nữa thì thôi.
Nhưng cứ nghĩ đến tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508062/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.