Trong không khí lan tỏa sự trầm mặc, Kỷ Sâm suýt thì tức quá bật cười: “Cậu có tật gì lạ vậy?” 
Làm gì có ai thích người khác hung dữ với mình? 
Hình Dư Di vẫn sống trong thế giới của mình, hí hửng gật đầu: “Cậu làm như vậy từ sớm là được rồi, tôi còn tưởng hồ không tên làm não cậu úng nước rồi chứ.” 
“…” Kỷ Sâm thấy mi tâm giật giật, cắn răng nhả ra hai chữ, “Ăn, đi.” 
Hai người vùi đầu vào ăn, không nói chuyện gì, ăn xong Kỷ Sâm hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại.” 
Hình Dư Di nói: “Không cần, tớ mời cậu.” 
“Tôi không có thói quen để con gái trả tiền.” Kỷ Sâm hất cằm, “Bao nhiêu?” 
Hình Dư Di che mặt – sao lại có người nói những lời bá đạo cũ rích một cách tự nhiên như vậy chứ… 
Cô không đấu lại nên nói số tiền. 
Tít một tiếng, wechat nhanh chóng báo chuyển khoản. 
Số tiền gấp đôi, tức là khao cả phần ăn của cô. 
Kỷ Sâm nhìn giờ, cũng đã muộn rồi nên anh nói: “Giờ cậu về ký túc đi, nhớ chú ý an toàn.” 
Hình Dư Di nhìn lớp băng quấn trên chân anh, lo âu: “Vậy còn cậu?” 
“Ở đây hai ngày, ngày mốt gọi bạn cùng phòng đến đón tôi là được.” Anh lơ đãng nói, “Ban ngày thì vẫn phải đi học.” 
Kỷ Sâm nói thế là Hình Dư Di lại thấy hơi áy náy, cô siết chặt dây đeo túi, khẽ đáp: “Ừ, được.” 
“Cậu… sốt có thấy đau đầu không?” Cô lại hỏi. 
“Cũng ổn. Dán miếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508057/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.