Trong vòng ba phút ngắn ngủi, Hồ Dục Kỳ đã chỉnh sửa cà vạt 10 lần, cổ tay áo 5 lần, nút áo 3 lần, và tóc mái thì vô số lần. 
Trong nhà hàng Michelin cao cấp, không khí lãng mạn thoải mái, chỉ có một mình anh nghiêm túc như thể đến để phỏng vấn. 
Anh quá căng thẳng, quên cả bản thân có số điện thoại của người ta, ánh mắt cứ nhìn ngó xung quanh nhà hàng. 
Cạnh cửa sổ là một cô gái trang điểm tinh tế, góc mặt đẹp phản chiếu trên tấm kính, tạo thành một bức tranh sơn dầu xinh đẹp dưới ánh nến lay động của nhà hàng. 
Hồ Dục Kỳ nhớ lại lời mô tả của Kỷ Đinh: “Xinh đẹp, chân dài, da trắng, khí chất thanh lịch.” 
Đối chiếu xong, anh nghĩ – đúng, chính là cô ấy! 
Hồ Dục Kỳ sửa lại cổ áo đang thít chặt cổ, trịnh trọng đi qua đó, hắng giọng rồi giơ tay ra: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Tiết?” 
Tiết Uyển Di vốn đang chán đời nhìn thực đơn, nghe thế thì ngẩn người, ánh mắt chiếu vào gương mặt người đàn ông rồi gật đầu: “Là tôi, xin hỏi anh là?” 
“Tôi là Hồ Dục Kỳ, đối tác của Khởi Yến, chắc là Kỷ Đinh cũng từng nhắc tới tôi với cô rồi.” 
Tiết Uyển Di nhớ lại – đúng thế, lần trước khi đi dạo Kỷ Đinh cũng từng nhắc một lần. 
Cô ngước lên quan sát Hồ Dục Kỳ, cảm thấy đối phương có tướng mạo thanh tú phóng khoáng, trông cũng chững chạc chín chắn, không giống “tên ngốc tuyệt thế” mà Kỷ Đinh nói. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508052/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.