Khoảng cách mấy chục mét.
Vì nhìn quá kỹ mà tròng mắt Kỷ Đinh cay cay.
Cô bỗng siết chặt nắm tay, cắm đầu chạy về phía anh.
Sau lưng vẳng tới tiếng kêu kinh ngạc của Điền Giai Tuệ: “Này, cậu định đi đâu vậy?”
Hai bên đường, dòng người qua lại không ngớt.
Vào lúc cô chạy về phía anh, anh cũng sải chân tiến về phía cô.
Cảnh này khiến Kỷ Đinh bất chợt nhớ lại hai năm trước.
- --Trên con đường tuyết rơi ở trước bảo tàng Công nghiệp, Ôn Nghiên cũng thế này, để mặc khăn quàng cổ màu xám tung bay trong gió.
Không phải ai cũng có thể gặp được người bất chấp tất cả để chạy như bay về phía mình.
Cô may mắn biết bao.
Giây tiếp theo, Kỷ Đinh cảm thấy cô rơi vào một vòng tay mạnh mẽ ấm áp.
Chân cô rời khỏi mặt đất, cơ thể được anh nhấc bổng lên gần như phải cúi xuống nhìn anh, nhìn thấy hết ánh sáng rạng rỡ và nụ cười ấm áp trong ánh mắt anh.
Ôn Nghiên hơi ngước đầu, hôn cô.
Kỷ Đinh nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ.
Đây là mơ sao?
Nếu phải, thì chắc chắn là giấc mơ tuyệt đẹp nhất.
Tiếng nhạc trên quảng trường chuyển sang một bài khác, du dương êm ái, bầu trời rơi xuống những bông hoa tuyết nho nhỏ như những cánh hoa trắng muốt bay ngập trời.
Tuy Kỷ Đinh không dám tin nhưng cảm giác mất trọng tâm lại nhắc cô liên tục rằng, mọi điều trước mắt đều là thật.
- --Anh lặng lẽ không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508042/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.