Họ đều không phải người xấu hổ khi bày tỏ tình cảm của mình.
Nếu nhớ nhung, thì sẽ đích thân nói ra trước mặt người mình yêu.
Kỷ Đinh tít mắt, dịu dàng đáp lại: “Em cũng nhớ anh lắm, ngày nào cũng muốn gặp anh.”
Ôn Nghiên cười: “Ngoan thật.”
“Khụ khụ khụ! Tôi nói hai người có thể bớt bớt lại được không, da gà tôi rụng đầy đất rồi đây.”
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng của Kỷ Sâm, Kỷ Đinh giật mình nép vào lòng Ôn Nghiên, tức giận: “Anh thần kinh hả! Ai cho anh đứng ngoài cửa nghe lén?”
Kỷ Sâm thò đầu qua khe cửa, chậc chậc hai tiếng: “Không phải anh muốn nghe, mà là giọng nói nó tự chui vào tai anh đấy chứ.”
Nhân lúc cả hai chưa nói gì, anh lại bảo: “Hai người có phải nên cảm ơn tôi không? Nếu không vì tôi thì giờ cả hai còn đang giấu giấu giếm giếm đấy.”
Kỷ Đinh: “…”
Thực sự là mặt dày quá rồi.
Cô cười như không cười: “Anh trai à, kỳ thi học kỳ này của anh chắc không bị rớt môn nào nữa chứ?”
Kỷ Sâm biến ngay: “Hai người từ từ làm gì thì làm, bye bye nhé.”
Bị ông anh quấy rối, bầu không khí lãng mạn đã biến mất, Kỷ Đinh cũng giúp Ôn Nghiên sắp xếp hành lý vào phòng cho khách.
Cô tiện thể hỏi: “Đúng rồi anh A Nghiên, sao anh biết bạn anh có bức tranh đó?”
“Ngẫu nhiên nhắc tới.”
Kỷ Đinh: “Ồ, thế thì trùng hợp quá.”
Ôn Nghiên cười cười, không nói gì.
Dọn dẹp đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508037/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.