Đúng vậy. 
Tiếng hét cao quãng tám đó, không phải của nam chính. 
Vào khoảnh khắc cửa sắp mở ra, Kỷ Đinh không kiềm chế được hét lên, lao vào lòng Ôn Nghiên. 
Người đàn ông thậm chí không kịp phòng bị, bị cô đè xuống sofa. 
Không rõ bị đập vào đâu mà anh khẽ “hự” một tiếng. 
Trong màn hình tivi, bản lề cửa căn phòng cũ kỹ rỉ sét, phát ra tiếng “ken két”. 
Ngoài cửa là bạn của nam chính đang cầm trái cây và rau củ tươi: “Tối nay chúng ta tự nấu hả?” 
Trong không khí lan tỏa một sự im lặng ngượng ngùng. 
Kỷ Đinh cười xấu hổ, ngồi dậy: “Xin lỗi, em phản ứng thái quá.” 
Nhưng không tới năm phút sau, cô lại lặp lại hành động tương tự. 
Ôn Nghiên trầm tư một lúc, cười khẽ: “Sợ đến thế à?” 
Cô tựa vào người anh, cảm giác lồ.ng ngực anh đang rung lên nhè nhẹ như đang bị chọc cười, rất vui vẻ. 
Nhưng nụ cười ấy Kỷ Đinh nghe như chế giễu vậy. 
Cô bĩu môi: “Anh chê bai em hả?” 
“Không hề.” Ôn Nghiên dừng lại, “Anh khá là thích em thế này…” 
Anh tỏ ý tứ sâu xa: “Tự động dâng hiến cho anh.” 
Kỷ Đinh sửng sốt, nhưng thực sự quá sợ nên chỉ có thể ôm chặt eo anh không buông, đầu cứng ngắc lén lút nhìn màn hình. 
Dần dà, cô nhận ra, hình như, dường như, chỉ có, một mình cô xem phim ma. 
Vì mỗi lần cô hét thất thanh thì Ôn Nghiên ngồi cạnh cười. 
Mấy lần cô sợ run lẩy bẩy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508032/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.