Kỷ Đinh nhìn thấy Giải Tích như thấy người thân vậy, cô đứng dậy, ánh mắt hồ hởi, giọng điệu thân thiết: “Cậu đi một mình hả?” 
Cậu vô thức muốn phản bác: “Ai bảo là tớ…” 
Phát giác ra ánh mắt ra hiệu nửa cưỡng ép nửa cầu cứu của cô, Giải Tích rất có lương tâm chuyển sang: “Đúng rồi, không ngại tôi ngồi chung bàn với các cậu chứ?” 
Tần Hiểu ngẩn người, không thấy có gì bất thường nên đáp ngay: “Được chứ.” 
Giải Tích nhếch môi, uể oải mang dụng cụ ăn uống sang, đi vòng qua bên kia, ngồi xuống cạnh Kỷ Đinh. 
Tần Hiểu cười nói: “Ban nãy bọn tớ còn nhắc đến cậu đó.” 
“Thế à?” Cậu nói với vẻ lưu manh, “Khen tôi đẹp trai hả?” 
Câu này cũng chỉ có Kỷ Đinh tiếp lời được, mặt cô không biến sắc: “Khen cậu vẫn mặt dày như xưa.” 
Giải Tích ung dung: “Chậc, nếu mặt dày thì tớ về trước nhé.” 
Kỷ Đinh: “Được thôi.” 
Tuy nói thế nhưng tay cô lại bấu chặt vào ống quần Giải Tích dưới gầm bàn, rất mạnh. 
Chàng trai cúi xuống nhìn rồi chợt cười, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cuộn vừa chín tới trong nồi, vẻ mặt vui sướng: “Ừ, ngon lắm.” 
Quách Hạo Phong im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Một mình đến ăn lẩu, đúng là nhàn nhã thanh lịch.” 
Giọng điệu cậu ta còn khó chịu hơn cả lúc nói với Kỷ Đinh, lạnh lẽo như băng. 
Giải Tích nhướng mày, nhìn cậu ta vẻ suy tư. 
Mãi sau cậu nói thẳng: “Cậu vẫn nhớ chuyện tôi đấm cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508022/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.