“Đường Đường, cậu từ từ nói, không gấp, nhé.” Điền Giai Tuệ vừa vuốt lưng Kỷ Đinh, vừa an ủi.
Phương Trạch Vũ mang một tá bia tới, ngồi phịch xuống trên sân tập.
Anh mở một chai, đưa cho cô, “Tâm trạng không tốt thì uống đi.”
Kỷ Đinh sụt sịt nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Nhìn cô bé khóc như hoa lê trong mưa, Phương Trạch Vũ thầm thở dài – A Nghiên rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại từ chối được?
Không nên chứ.
Anh luôn lờ mờ cảm thấy tính cách thật của Ôn Nghiên là cực kỳ lãnh đạm, nhưng anh cũng thấy chí ít Kỷ Đinh đối với Ôn Nghiên là khác biệt.
Ai ngờ cũng gặp tình cảnh này.
Phương Trạch Vũ nghĩ mãi cũng không ra.
Kỷ Đinh không ngừng uống, bị sặc phát ho, vừa khóc vừa mắng: “Cả đời này em không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như thế nữa!”
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ thấy thế cũng chỉ có thể an ủi.
Phương Trạch Vũ hỏi: “Vậy sau này em tính thế nào?”
Kỷ Đinh hít sâu vài hơi rồi lau nước mắt, khàn giọng đáp: “Em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.”
Điền Giai Tuệ phụ họa: “Đúng thế, đừng quan tâm đến tên khốn đó nữa! Đường Đường của chúng ta người gặp người yêu, chắc chắn có thể gặp được người tốt hơn!”
Phương Trạch Vũ: “…”
Hồi thi hát trong trường em có nói thế đâu.
Ha, phụ nữ!
Kỷ Đinh nghe xong miễn cưỡng nở nụ cười, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Phương Trạch Vũ an ủi: “Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508006/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.