Kỷ Đinh ban đêm lăn lộn không ngủ được, cứ ngơ ngẩn nhìn đèn chùm pha lê treo trên trần nhà.
Một câu “bạn nhỏ” của Ôn Nghiên đã khiến trái tim cô ngứa ngáy, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô lén lút bò dậy, muốn đi vệ sinh nhưng không ngờ ra hành lang thì lại gặp trúng Kỷ Sâm đang mặc đồ ngủ đi lang thang.
Kỷ Sâm đã sớm nghe về “lý thuyết thức dậy ban đêm” mà Kỷ Đinh minh chứng hùng hồn, trong nhất thời có chút luống cuống. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đứng nhìn nhau trong bóng đêm.
Kỷ Đinh hạ thấp giọng: “Anh à, lại thức đêm chơi game hả?”
“Không có không có, đừng nói bậy!” Phòng bố mẹ ở không xa, Kỷ Sâm vội bịt miệng em gái, hạ thấp giọng cảnh cáo, “Anh đang làm bài tập cho kịp, em đừng có ngậm máu phun người.”
“Không phải chơi game thì căng thẳng làm gì?” Kỷ Đinh quan sát anh trai, hừ mũi một tiếng, “Có người nào nói với anh là anh thật sự không giỏi nói dối chưa?”
Trước khi Kỷ Sâm nổi điên thì cô đã nói: “Muốn em không báo cáo bố mẹ thì cũng được, nhưng em có một điều kiện.”
Kỷ Sâm nheo mắt, hít sâu một hơi: “Nói.”
“Sau này em muốn đi tìm anh A Nghiên để hỏi bài.” Kỷ Đinh nói với vẻ thành thật, “Anh thì giảng bài rất rõ ràng, nhưng anh A Nghiên là người ngoài, em không thể cứ bỏ rơi anh ấy được.”
Cực kỳ thỏa đáng! Kỷ Sâm suy tư một lúc cảm thấy cô cũng có lý, nên nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812379/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.