Trong đầu cứ xuất hiện những dòng phụ đề:
“awsl” (viết tắt của cụm “a tôi chết đây!”
“Sao có thể đẹp trai như thế!!!”
“A a a a anh ơi!!!”
Kỷ Đinh ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, ngắm Ôn Nghiên thần sắc bình thản mỉm cười, vào nhịp đúng lúc tiếng trống gõ xuống:
Chúng ta đều e sợ trước những quy tắc / Yêu ai đó cũng không dám không dám
Tối nay anh đã uống say / Khuấy động niềm vui của quê hương
Giọng hát trầm trầm hơi khàn như ngón tay gảy lên dây đàn trong tim, khiến người ta bất giác thấy một luồng tê dại lan tỏa khắp xương tủy.
Tôi muốn mở mắt ra / mở mắt ra / mở mắt ra
Dòng sông nhung nhớ như đang cuộn trào
Cuối cùng đã thức tỉnh / đã thức tỉnh / đã thức tỉnh
Nhưng hình như tôi đã bị quên lãng mất rồi
Giọng hát rất đẹp như trôi lãng đãng, trái tim Kỷ Đinh cũng như chiếc thuyền đang dập dờn trên sóng theo tiếng hát đó.
Ôn Nghiên lấy micro từ trên giá xuống, trong tiếng hòa âm của trống và bass, anh đứng ngược với ánh sáng màu xanh thẫm, chậm rãi ngước mắt lên.
Đôi mắt đen láy kia giống một vực xoáy ma lực, như muốn hút cả linh hồn của cô vào trong.
Nếu em nói ra / nói ra / nói ra
Chuyện giấu kín trong lòng sẽ lên men
Cầu xin em đừng đi / đừng đi / đừng đi
Em từng nói sẽ mãi mãi
Anh cúi gập người, một nốt cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812371/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.