Giải Tích quay sang nói gì đó với nữ sinh kia, ban đầu cô nàng không vui lắm, sau thì lon ton đi trước.
Ánh mắt cậu lại chuyển sang cô, Kỷ Đinh giả vờ không thấy, lấy cơm ở ô cửa rồi đi lòng vòng tìm một góc khuất ngồi xuống.
Hôm nay món sườn Vô Tích hơi ngọt, cô ăn hai miếng thì không muốn ăn nữa, đổi qua gặm táo rồi bưng khay lên định đi.
Một bàn tay bỗng túm chặt gáy cô.
Dường như có thứ nước gì đó chảy từ cổ áo cô xuống dưới, hơi lạnh, Kỷ Đinh rùng mình, theo phản xạ nhảy sang một bên.
Quả nhiên là Giải Tích.
“Cậu cũng lớn đầu rồi mà còn thích trêu chọc con gái thế à.” Kỷ Đinh kỳ thị nhìn cậu ta, đặt khay cơm xuống chỗ thu dọn, rửa tay rồi đi thẳng ra khỏi căng-tin.
Giải Tích đuổi theo, dường như muốn nói gì đó mà lại không nói.
Mãi sau cậu mới nói: “Chuyện đánh cược…”
Kỷ Đinh quan sát vẻ mặt cậu, cảm thấy có lẽ cậu có chút ngượng ngập – dù sao là “nhân vật nổi tiếng” trong trường mà mất mặt như vậy trước toàn thể học sinh, trong lòng cũng khó mà cân bằng được.
Suy nghĩ đảo một vòng trong đầu, cô mím môi rồi bỗng nhếch khóe môi: “Thực ra chuyện muốn cậu đáp ứng rất đơn giản…”
Giải Tích vẻ mặt “anh hùng xả thân vì chính nghĩa”: “Nói đi!”
Dù là làm trâu hay làm ngựa cũng chịu!
“Muốn cậu chăm chỉ học hành, thi cuối kỳ lọt vào top 30.”
“Hả???”
Cái quỷ gì???
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812363/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.