Nghe thế, Kỷ Đinh cảm giác máu trong người như đông cứng lại, không thể di chuyển. Cũng may tiếng động của xe khá lớn, khỏa lấp nhịp tim đập thình thịch của cô.
Như có một luồng khí chặn nơi ngực, cô thầm vận hết sức lực, buột miệng nói: “Anh đừng nói bậy!”
Kỷ Đinh nói xong đã thấy hối hận ngay – thực ra có rất nhiều cách ứng phó, cô lại chọn cách không có sức thuyết phục nhất.
Cô nên cười và trả lời: “Vậy hay là em cũng gọi anh là anh Trạch Vũ ơi?”
Hoặc chí ít là: “Đó là anh Ôn Nghiên yêu cầu em gọi vậy mà.”
“Anh đừng nói bậy!” là cái khỉ gì chứ T__T
Về phía Phương Trạch Vũ thì lại cảm thấy câu đùa này có lẽ là hơi quá đáng, chọc tức cô bé nhà người ta rồi. Nếu thích thật còn được, nếu không thích thì ai lại chịu được việc bị gắn cái mũ đó lên đầu chứ.
Đám trẻ bây giờ cái tôi rất cao!
Anh giả vờ không nghe thấy gì: “Ngủ hết rồi à? Được thôi, hôm nay cũng muộn rồi, sáng mai chúng ta dậy rồi tính tiếp.”
Sau đó thật sự không ai nói gì nữa.
Ngủ một giấc tới sáng, Kỷ Đinh mơ màng tỉnh dậy trong âm thanh nhân viên thông báo đã tới trạm.
“Các vị khách thân mến, chuyến xe sắp tới trạm Tây Bắc Kinh, hãy kiểm tra kỹ hành lý và đồ vật quan trọng…”
Điền Giai Tuệ đã thu dọn xong, hai người giường trên không thấy đâu, có lẽ là ra ngoài rửa mặt rồi.
Kỷ Đinh nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812359/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.