Kỷ Đinh vừa ngồi xuống thì di động rung lên, là anh hướng dẫn nhắn tin cho cô: [Bọn anh phải đi rồi, em ở đâu? Anh ở góc Tây Bắc của sân tập chờ em.]
Kỷ Đinh: [Anh Châu, em và bạn cấp ba đang ngồi cùng nhau [nhe răng] Anh về trước đi, không cần lo cho em ~]
Bạn cấp 3 của anh trai, ừm, cũng đúng mà.
Anh Châu: [Được rồi, em chú ý an toàn nhé, về ký túc sớm.]
Kỷ Đinh: [Vâng ạ~]
Ôn Nghiên thấy thế thì hỏi: “Giờ không tiện sao?”
“Không không.” Kỷ Đinh cất điện thoại, “Anh hướng dẫn nói với em là các bạn trong lớp đã về hết rồi.” Cô ngừng lại, “Anh à nếu được thì ngắm sao cùng em đi.”
Thực ra bầu trời đêm Bắc Kinh làm gì có sao.
Kỷ Đinh nói xong vô thức ngẩng lên nhìn, chỉ thấy những đám mây đen đang trôi qua, cả mặt trăng cũng chẳng thấy đâu.
Nhưng Ôn Nghiên không vạch trần mà cười bảo: “Được.”
Trên sân thể thao vẫn rất náo nhiệt, họ chọn một chỗ trống ít người. Ôn Nghiên không biết lấy từ đâu ra một chai Rio, là vị nho nhẹ nhàng. Kỷ Đinh mắt sáng lên: “A, em cũng muốn.”
Anh cúi đầu mở nắp chai, thong thả nói: “Trẻ con không được uống rượu.”
“Rượu cocktail không phải là rượu!” Cô nhăn mũi, “Cái này anh trai em còn cho uống, nếu anh không đồng ý…”
Giọng uy hiếp của Kỷ Đinh vốn chẳng là gì với anh, Ôn Nghiên lơ đãng ngước mắt lên: “Ừm, thì sao?”
Cô trở nên manh động: “… Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812355/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.