Chương trước
Chương sau
Turan nán lại thêm một lúc hòng trấn an cô nhóc Rafalei xong thì vội vàng rời đi, bước thẳng tới cổng vào làng Naveur. Bất ngờ thay, nó lập tức gặp được Fyr ngay trước mặt mình khi vừa bước qua khỏi cổng, cứ như cô ta đã ngưng đọng thời gian rồi tìm cách hù nó vậy.
Turan thật sự bị dọa một phen. Nó biết Fyr có khả năng khiến bản thân ẩn mình khỏi giác quan của người khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối mặt như thế này.
– Ngươi đến muộn.
Fyr lên giọng.
Turan muốn phản bác, lại thôi. Nó đến muộn kỳ thực là do chính cô ta gây ra, nhưng đúng thật là cũng có phần lỗi của nó.
– Cô ẩn thân? – Turan hỏi.
– Ta không ưa được việc ánh mắt của kẻ khác cứ nhìn chằm chằm mình.
Fyr thản nhiên trả lời, quay mặt đi, tỏ ý muốn sớm bắt đầu chuyến “đi chơi”.
– Không giống cô mà tôi từng biết.
Turan nói, vẻ hờ hững, bước chân thì đã tiến về trước.
Fyr bước theo ngay bên cạnh, lộ vẻ hòa ái dễ gần. Cô ta cứ thế lặng im hẳn một lúc lâu rồi mới bảo:
– Ngươi biết ta như thế nào?
Turan định mở miệng đáp theo phản xạ, chợt lại rơi vào trầm tư suy nghĩ. Nó đâu thật sự biết Fyr là như thế nào. Từ trước đến giờ, nó chỉ biết cô ta qua những gì mà cô ta biểu hiện dưới hình dáng nhỏ nhắn, năng động, yêu thích gây chú ý và có phần nóng nảy thôi. Nó quả là ngạo mạn mới dám thốt lên lời vừa rồi kia.
– Xin lỗi. Tôi nhiều lời.
Turan thốt, hơi cúi đầu bày tỏ thành ý.
Fyr thấy thế thì thở dài một hơi, xong lại cất tiếng cười khúc khích, nói:
– Ngươi đúng thật là tầm thường.
Turan khó mà hiểu được ý “tầm thường” ở đây nghĩa là gì. Nó đến cùng còn chưa hình dung nổi chuẩn mực của thần.
Quãng đường đi tới ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn gần nhất không tốn quá nhiều thời gian nhờ vào phương tiện di chuyển công cộng vẫn còn hoạt động mặc dù đã bị hạn chế, và may mắn là Turan cùng Fyr bắt kịp một chuyến vừa sắp rời đi. Nếu lỡ chuyến đó, cả hai sẽ phải đợi thêm ít nhất là một tiếng đồng hồ, mà khả năng không còn có chuyến nào khác cũng là có thể xảy ra.
Đôi lúc, Turan phát bực vì nhiều điều thuận tiện bị thiếu đi. Nhưng nó cũng biết rõ bản thân không thể làm gì được. Dù sao thì nó vẫn còn có thể thuê xe nếu cần, chỉ là thủ tục lúc này khá là rườm rà, tránh được thì tránh.
“Hay là mua một chiếc?”
Turan chợt nghĩ. So với lượng tài nguyên mà tổ đội cần dùng ở hiện tại, giá cả một chiếc xe hạng trung quả thật chẳng đáng là bao. Có điều, vấn đề bảo dưỡng và quản lý lại không thể qua loa. Nếu thuê xe, nó chỉ cần trả cho xe về cho cơ sở thuê là được, khi cần lại đến cơ sở nơi khác mà thuê.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan chỉ đành bỏ qua. Tổ đội đến cùng vẫn khó mà so được với quân đoàn hay các tổ chức tương tự. Họ có hệ thống vận hành của riêng mình, bao gồm cả việc quản lý và vận dụng phương tiện di chuyển, lẫn nơi ở và nhiều thứ tiện nghi khác. Bởi vì có nhiều người, việc luân chuyển quyền sử dụng sẽ được áp dụng, tránh đi những khoảng thời gian trống bị hao phí không đáng.
Tất nhiên là Turan có thể mở lời với quân đoàn Ungreilt về vấn đề kể trên. Chỉ là làm như thế sẽ hạ thấp vị thế của nó đi không ít. Việc nhỏ thì không nên nhờ đến quan hệ lớn.
Bước vào ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, Turan tìm đến quầy tiếp tân và đặt cho mình một phòng khách. Vốn nó định tranh thủ tham gia đấu trường giả lập một hồi trước khi dùng phòng, bởi Darmil và Kull sớm nhất cũng phải tới gần trưa mới đến được thành Kyrult, nhưng có Fyr ở đây, nó không thể bắt cô ta chờ mình hay cả tham gia cùng được.
– Vậy?
Fyr thốt, nhíu mày nhìn Turan đang ngồi ở ghế đối diện. Cô ta không ngờ rằng Turan đưa mình đến đây chỉ để ngồi chờ.
Turan không vội đáp, lấy ra một quyển sách, bắt đầu lật vài trang để đọc lướt qua. Chốc, nó bảo:
– Hôm nay, chúng ta đọc sách.
– Sao cơ?
Fyr thốt, giọng càng lớn hơn, vẻ khó mà tin được. Rồi cô ta nhấn giọng:
– Ta bảo là mình thấy chán.
– Đọc sách không chán. – Turan giải thích – Cô đã từng đọc sách chưa?
Fyr chợt có cảm giác mình bị xúc phạm, hai mắt mở to, hẳn là muốn chửi. Đối phương hỏi cô ta rằng đã từng đọc sách chưa chẳng khác gì mắng là thiếu kiến thức, thậm chí là ngu dốt cả.
Thế nhưng, sự thật là Fyr đã nghĩ nhiều. Câu hỏi mà Turan đặt ra rất chân thành và thuần túy. Nó có một niềm yêu thích đặc biệt với sách, mặc dù không phải là tất cả các sách mà chỉ gồm những quyển sách có bao hàm kiến thức, càng có chiều sâu càng tốt.
Vậy nên khi nghe Fyr bảo chán, Turan liền ngạc nhiên, cộng thêm việc mải tập trung vào mấy con chữ khiến nó quên mất đi thường thức. Đối phương không giống mình.
– Tôi có thể giới thiệu cho cô vài cuốn.
Turan cất tiếng, lấy ra vài quyển sách mà nó cho là đơn giản, dễ tiếp cận và tương đối thú vị. Nếu nó đã muốn đọc sách để giết thời gian, vậy thì kể cả khi đối phương là một vị thần thì nó cũng phải gắng sức thuyết phục một hồi.
Fyr hết nhìn lên đống sách lại nhìn chằm chằm Turan. Xong, cô ta lầm bầm vài tiếng vẻ khó chịu nhưng rồi cũng đưa tay tóm lấy một quyển.
– “Lược sử Hoàng gia Enria: Huy hoàng và Đột biến”?
Fyr nheo mày đọc tên quyển sách. Còn chưa đọc nội dung, cô ta đã có thể cảm giác được đây hoàn toàn là một đống khô khan.
Turan ngước mắt nhìn, hơi suy nghĩ, nói:
– Hoàng gia Enria đã trải qua hơn hai nghìn năm văn hiến, thay đổi triều đại ba lần. Triệu đại của dòng tộc Foilester là kéo dài nhất đến gần một nghìn năm, cho tới tận bây giờ. Đối với cô những điều này là nhỏ nhặt, nhưng cô không ngại tăng thêm hiểu biết của mình một chút chứ? Như là tại sao quyển sách lại nói về cụ thể hoàng gia Enria mà không phải vương quốc Enria?
Nghe đến đây, trong mắt của Fyr nổi lên chút hứng thú, mặc dù là rất nhỏ. Cô ta như thế hẳn sẽ không từ chối đọc một hồi, nhưng e là cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Chịu đọc đã là một khởi đầu tốt.
Thấy đối phương không còn ý phản đối quyết liệt nữa, Turan cũng an tâm phần nào. Nó muốn chính là hiệu quả này. Để cho Fyr bớt gây chuyện, đọc sách là điều tốt nhất, còn có thể cải thiện cách hành xử của cô ta. Như thế vừa giải quyết tình hình hiện tại, vừa có tác dụng lâu dài. Đọc sách, không nói đến thông thái, nhưng chắc chắn làm người ta bình tĩnh hơn.
Về phần Turan, quyển sách mà nó đang đọc có nội dung về huyền học, tức những điều không có thật, hoặc ít nhất là trông có vẻ như vậy. Huyền học này lại không bao gồm các vị thần hay sức mạnh của họ, mà nói nhiều về linh và hồn, hay sự tồn tại sau cái chết. Dù sao các vị thần là có thật, không hề huyền bí. Truyện Mạt Thế
Đề tài sau cái chết đã dần trở nên lỗi thời do Đại Thánh Thế, khi mà sinh linh có thể tái sinh. Dù vậy, nội dung đề tài cũng đang được mở rộng sang chuyện chết đi sống lại và những gì kéo dài, hay gọi đúng hơn là duy trì. Đến cùng, một người vẫn có thể được tử thần gọi tên, nên điều huyền bí vẫn nên còn nguyên đó.
Đối với nhiều người, quyển sách thế này chỉ là để đọc cho vui. Nhìn đơn giản tên tác giả và nhà xuất bản đều là không nổi tiếng, cơ bản khó mà dành lòng tin cậy. Huống hồ chi khi nghĩ đến các vị thần, huyền học trở nên khá tầm thường.
Dĩ nhiên vẫn tồn tại một số nội dung huyền học đề cập tới những thứ vượt ngoài tầm của các vị thần. Tuy nhiên, chúng bị cho là tà đạo, nhận thức sai lệch, vì thần là tồn tại hiển nhiên. Cho đến khi nào bản thân có thể đứng được ở vị trí của thần, nói năng xa vời đều là huyễn hoặc, vô lý, thậm chí là báng bổ, bị các con dân tôn thờ thần vì đức tin mà ra tay trừng phạt.
Turan khác biệt. Nó có cơ hội tiếp cận nhiều thứ hơn hẳn những kẻ được tôn làm đại học giả trên thế giới này. Một vị thần thực tế ở cách nó không quá xa, và nó cũng có lòng tin hướng tới. Gọi là huyền học, nhưng đối với nó lại giống với kiến thức thông thường cần phải biết trên con đường mình đang đi hơn.
– Đại Thánh Thế…
Turan lẩm bẩm. Đại Thánh Thế đột nhiên đến, mang tới cho thế giới này sự biến đổi quá lớn, quá bất ngờ. Đến cả hoàng gia Enria cũng đã phải gánh chịu đả kích nặng nề, khiến cho cả một cuộc tranh vương quyền nổ ra, đảo loạn mọi thứ, và vương quốc Enria chẳng còn như xưa nữa.
Sức mạnh của các quân đoàn và hội lớn trở nên không thể đàn áp được, vương quyền như có như không, vẫn phải nhờ nữ vương tài trí mới giúp hoàng gia giữ được quyền làm chủ đất nước. Kém hơn tí thì như lục địa phía Bắc hiện giờ vậy, đã hoàn toàn xáo trộn, trở thành một vùng đất không có luật pháp.
Vương quốc láng giềng Danlion lại có phần yên ổn hơn. Hoàng tộc Lorfoid đã sớm phân chia quyền lực đi khắp nơi, khiến cho mỗi một chỗ thế lực, người của hoàng tộc đều có nắm giữ sức hiệu triệu nhất định. Nhưng cũng chính do đó mà các thế lực ở vương quốc Danlion rất khó đoàn kết với nhau kể cả có vì lợi ích của đất nước đi chăng nữa. Chỉ là dạo gần đây, cụ thể là tại chiến trường biên giới đang diễn ra ở cách thành Kyrult chẳng bao xa này, họ lại bắt đầu hợp lực, gây không ít khó khăn cho quân lực vương quốc Enria.
Về phần lục địa Trung tâm, đế quốc Carnato vẫn là chủ đạo, cho thấy sở hữu căn cơ cực kỳ lớn mạnh. Lời đồn nói rằng, đế quốc chính là do các vị thần chung tay dựng nên, sẽ vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ, và tương lai sẽ sớm thống nhất toàn bộ các lục địa.
Turan bất giác thở hắt một hơi. Nó vừa nghĩ đến lục địa phía Tây, vùng đất trung lập. Nơi đây mang tính trung lập không phải vì các quốc gia không thèm muốn mà là vì các vị thần không cho phép. Nhìn vào dòng lịch sử, lục địa phía Tây nên đã từng tồn tại không chỉ một thời đại huy hoàng, có khi còn chói lọi hơn cả đế quốc Carnato hiện giờ. Nhưng còn lại đều chỉ toàn là một vùng hoang vắng.
Ngoại trừ tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Thứ đó vẫn luôn sừng sững như thách thức kẻ quyền lực nhất đến đạp đổ mình. Thật là dạn dĩ, như người đã dựng nên tòa tháp ấy: đại pháp sư Velduran.
Turan vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình. Linh hồn lang thang của vị đại pháp sư cần phải được bắt giữ, giao cho hội Tử thần Sứ đồ. Thật háo hức không biết điều gì đang chờ đợi nó. Và tất nhiên, cũng đồng thời là lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.