Chương trước
Chương sau
Turan rời làng Naveur từ sáng sớm, tranh thủ thời gian đến trung tâm thành Kyrult. Việc nó muốn làm có vài cái tương đối đơn giản: trước tiên là thông qua ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn tra bảng thuộc tính bản thân, sau đó là xem một lượt danh sách sách kỹ năng trong cửa hàng vạn vật, cuối cùng thì tham gia một hồi đấu trường giả lập.
Mục đích của việc tra bảng thuộc tính là để xác nhận rằng thông tin mà Turan nhận được thông qua kỹ năng chủ đạo có được đầy đủ hay không. Nó không ngạo mạn đến mức ảo tưởng rằng chính mình chỉ cần sống dựa vào kỹ năng ‘Thông hiểu’ là đủ. Huống hồ chi, nếu muốn sử dụng bậc thuộc tính cộng thêm có được từ việc thăng Thần cấp, chỉ có cách nhờ sức mạnh của Đại Thánh Tôn mà thôi. Hiện thời, nó còn chưa tìm ra con đường khác.
Cho tới bây giờ, bậc thuộc tính cộng thêm của cả Turan, Darmil hay Kull đều chưa được sử dụng. Đây hoàn toàn là do quyết định của đội trưởng của đội, cũng là chính bản thân Turan.
Bậc thuộc tính cộng thêm một khi sử dụng sẽ có hiệu quả gắn kết vĩnh viễn và không thể thu hồi lại. Nếu vì vội vã mà phân bổ sai lầm, sẽ chẳng có cách nào vãn hồi. Thế nên trước khi xác định bản thân cần tăng thêm thuộc tính nào, Turan nhất định sẽ không cho phép bất kì thành viên tổ đội nào thực hiện việc phân bổ.
Trên thực tế, Turan vẫn chưa cho rằng giờ là lúc phù hợp để sử dụng bậc thuộc tính cộng thêm, nhưng tình huống đặc thù không cho phép nó lại kéo dài thời gian. Nếu nó vì quá cẩn thận mà để bản thân không đủ mạnh, gây ra thua thiệt hay thậm chí là thất bại ở sự kiện tòa tháp Ma pháp Tối thượng, hậu quả thật khó mà tưởng tượng được. Dù rằng chính nó tới giờ còn chưa rõ ràng mình cần phải giành được lợi ích gì ở đó.
Điểm mấu chốt tạm thời là không khiến cho thần Syrathr thất vọng. Turan căn bản là gánh không nổi. Vậy nên nó cần phải làm ra quyết định cho số điểm thuộc tính cộng thêm của mình lúc này.
Thành Kyrult ngày càng vắng bóng người, báo hiệu cho việc trận chiến phía biên giới đã sắp lên đến đỉnh điểm. Kể cả người từ các quân đoàn giờ cũng đã không còn nán lại đây quá nhiều, phần lớn đều đã lên đường ra chiến trận. Du hành giả tự do thì càng hiếm thấy hơn, vì chẳng một ai dám chắc rằng khi trận chiến bùng nổ đến mức độ nào đấy, chính mình ở đây lại có thể tránh khỏi bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Turan không khỏi lo lắng cho ông người lùn Gin một hồi. Nó đã sớm nhận được tin tức của Kull rằng không ông người lùn đã rời thành Kyrult được một khoảng thời gian, nhưng cho tới khi biết được cụ thể tình huống của ông ta, nó sẽ khó mà an tâm nổi.
Có điều, cũng chẳng phải là Turan quan tâm quá mức đến ông Gin. Nó thay vào đó để ý nhiều hơn đến tình huống của ông ta, đồng thời là tình huống của bà chủ cũ của quán rượu Lylat và ông chủ tiệm rèn Reinar. Những người này đi cùng với nhau tất nhiên có lý do đặc thù. Chuyện của họ, Turan không nên xen vào, nhưng nếu giúp được gì đó thì nó tự nhiên sẽ không đứng nhìn. Đối phương đều là người tốt. Ít nhất, nó đã mang ơn họ, vào những ngày mà bản thân còn nhỏ yếu.
Tiếc là Kull nhất thời không tìm ra được thông tin nào khác về ba người ấy. Manh mối bị xóa mất, giống như có người cố tình động tay chân. Sự việc theo đó chắc chắn không đơn giản.
Nhưng giờ, Turan chỉ đành tạm thời bỏ qua. Nó đến việc của chính mình còn chưa thể đảm bảo, phân tâm quá mức sẽ hỏng hết cả. Sau sự kiện ở chỗ tòa tháp, hẳn là sẽ chừa ra được một chút thời gian đi.
Bước vào trong ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, Turan lập tức cảm nhận được một bầu không khí khác biệt hẳn với bên ngoài. Nó khó mà nói rõ được cụ thể khác nhau như thế nào, cứ như bản thân bị rơi vào một chiều không gian khác vậy. Chủ yếu hẳn là, cảm giác an toàn được dâng cao.
Điều này có lẽ bắt nguồn từ sự thật rằng mặc cho tình hình của thành Kyrult có trở nên tồi tệ như thế nào, dưới sự bảo hộ của Đại Thánh Tôn, ủy ban vẫn sẽ không chịu ảnh hưởng. Thách thức quyền uy của Đại Thánh Tôn, đó là việc mà đến cả các Chính thần cũng không dám tưởng tượng đến, càng đừng nói đến một vài tên du hành giả nổi loạn.
Đại sảnh vắng bóng người, nhìn khắp chỉ thấy được một vài cá nhân phi nhân loại đang trao đổi công việc với nhau. Turan hơi quan sát, lại không có bận tâm, nhanh chân tìm đến một quầy tiếp tân, nhận sự tiếp đón niềm nở của người nữ nhân viên rồi bảo:
– Tôi cần đăng ký sử dụng buồng riêng, cùng với lượt sử dụng máy đồng bộ.
– Ngài vui lòng chờ trong giây lát.
Người nhân viên nói rồi bắt đầu tra sổ sách.
Turan vốn là không có hẹn trước, nên nếu nó đến đúng lúc không có thiết bị có sẵn thì sẽ đành phải chờ. Tình huống xấu, thậm chí thời gian có thể bị kéo dài đến tận một hai ngày sau.
Với tình hình hiện giờ, sẽ không nên có nhiều người sử dụng buồng riêng hay máy đồng bộ ở đây, nhưng lại chẳng thể đảm bảo rằng sẽ còn chỗ cho Turan. Thiết bị dù sao là vẫn có khả năng xảy ra hư hỏng, đang trong lúc bảo dưỡng hoặc trùng hợp bị mang đi làm sự kiện nào đấy. Lúc giải đấu Harenthrum diễn ra ở thành Tailor, số máy đồng bộ được sử dụng đều là mang tới từ các ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn ở trong thành.
Tất nhiên, khả năng không có chỗ cho Turan là rất thấp. Nếu vậy mà vẫn xảy ra thì nó thật sự là quá xui xẻo rồi.
Hồi lâu, người nhân viên mỉm cười, lên tiếng:
– Hiện tại, ngài có thể sử dụng buồng riêng và máy đồng bộ ngay. Nếu ngài muốn đặt hẹn, trong vòng hai ngày tới đều có thể.
Turan hơi nhíu mày. Nó có thể sử dụng ngay đương nhiên là điều tốt, nhưng việc giới hạn đặt hẹn chỉ trong vòng hai ngày là có phần ngắn ngủi. Giới hạn này đối với mỗi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn đều có không giống nhau, phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Turan chỉ tò mò thoáng qua, tâm trí liền quay về bận bịu với công việc của chính mình. Nếu nó là có ý định đặt trước, hẳn sẽ nêu một vài câu hỏi, nhưng tình huống hiện giờ không phải vậy. Hai ngày nữa, nó có còn ở thành Kyrult này hay không cũng khó mà nói rồi.
– Được. Vậy giúp tôi chọn một buồng riêng và máy đồng bộ. Thời gian sử dụng… buồng riêng thì một giờ, máy đồng hộ kéo dài đến chiều tối, có được không?
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe được yêu cầu của Turan, người nữ nhân viên lộ vẻ khó xử. Sử dụng buồng riêng một giờ không phải là vấn đề lớn, nhưng máy đồng bộ dùng đến tận chiều tối thì khác. Hiện tại còn đang là buổi sáng, tính toán sơ qua thì thời gian cũng phải hơn tám giờ đồng hồ.
Thấy vậy, Turan nói thêm:
– Tôi có thể trả phí. Cao một chút cũng không thành vấn đề.
Lúc này, gương mặt của người nữ nhân viên mới dãn ra, bảo Turan chờ trong giây lát rồi bắt đầu thực hiện một vài thao tác lên thiết bị của mình. Xong, cô ta cất tiếng:
– Buồng riêng ngài có thể dùng miễn phí. Riêng thời gian mở rộng cho máy đồng bộ, chi phí sẽ là 63 500 xen.
Turan hít sâu một hơi. Nó dù đã đoán tới cái giá cao ngất ngưỡng này rồi vẫn không khỏi bị hù. Còn tốt Thần cấp hiện tại của nó chỉ là 15, nếu cao hơn nữa, e rằng nó sẽ chẳng thể bỏ tiền ra nổi.
– Ừm. Vậy đi.
Turan xác nhận, cũng đưa ra tấm thẻ kim ngân của mình. Qua một vài thao tác nhanh gọn, người nữ nhân viên đưa trả lại cho nó, cứ thế làm hao hụt đi một lượng lớn tiền.
Không thể nói là Turan không thấy xót. Tiền nó có không ít, cũng tiêu qua không ít, nhưng nhất định là phải tiêu vào việc có ý nghĩa. Nếu như hôm nay đấu trường giả lập không mang lại cho nó được lợi ích gì thì nó có khi sẽ đau lòng mà chết mất.
Cầm lấy hai tấm phiếu tương ứng cho hai loại dịch vụ xong, Turan liền vội vàng di chuyển. Thời gian ngay từ bây giờ đã bắt đầu tính, nó chần chừ càng lâu thì càng phí mất nhiều tiền.
Vậy mà có kẻ lại dám chặn đường Turan vào lúc này. Đối phương sở hữu thân hình thon gầy, nước da ngăm mang lên bộ trang phục đầy nữ tính với áo sơ mi và quần jean ngắn, kết hợp thêm đôi giày đế cao trông có vẻ như là một loại thời trang khá thịnh hành dạo gần đây.
Turan vốn định nổi đóa, lại vội vàng điều chỉnh tâm tình, nghiêm giọng hỏi:
– Cô tới đây làm gì?
Cô gái nhoẻn miệng cười ý trêu chọc, nói:
– Đó nên là câu hỏi của tôi. Cậu tới đây làm gì?
Turan im lặng nhìn đối phương hồi lâu. Người đứng trước mặt nó không ai khác chính là Shelah. Cô nàng chẳng rõ bằng cách nào lại xuất hiện ở nơi này, nhưng nó dám chắc rằng lúc mình rời khỏi làng Naveur, cô ta là không biết, càng không có khả năng nó bị đối phương theo đuôi mà tới tận giờ vẫn không phát hiện.
Đang nghĩ ngợi, sực nhớ rằng bản thân đang có việc gấp, Turan bảo:
– Việc ai người nấy làm.
Vừa dứt lời liền lách người bỏ đi luôn.
Thế nhưng Shelah lại không biết điều, chạy vội tới kéo tay Turan, thốt:
– Nếu đã gặp, chi bằng đi cùng nhau.
– Không được.
Turan thẳng thừng từ chối. Nó là có việc riêng, càng không cho phép người khác thấy được bảng thuộc tính của mình. Thật chẳng hiểu sao cô nàng vũ công đây lại có ý như thế. Làm như hai người thân thiết lắm vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.