Chương trước
Chương sau
Không làm Kull thất vọng, chừng nửa giờ sau, một người đàn ông trong bộ đồ da rộng thùng thình bước tới từ trong góc tối. Đây vốn là một con hẻm cụt, nên tất nhiên là ông ta đã không đến đây một cách bình thường.
– Chào cậu. Đã để cậu phải chờ.
Người đàn ông lên tiếng với chất giọng trầm nặng, dường như là cố ý giả giọng, vì lý do nào đấy.
Kull nhìn chừng đối phương một chút, ném trả lại cho đứa nhóc miếng gỗ. Xong, cậu vẫn chưa vội phản hồi người đàn ông mà đứng dậy, vươn vai mấy hồi rồi mới bảo:
– Mừng vì ông còn sống. Mạng ông cũng lớn thật đấy.
Người đàn ông cất vài tiếng cười chua chát, vẻ khó xử đáp:
– Lần này, quả thật là có việc đột xuất. Ừm… thề luôn?
Kull nhún vai. Trước lời nói nửa nghiêm túc nửa đùa cợt kia của đối phương, cậu thật chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phù hợp. Ông ta không có gì thay đổi, vẫn luôn nhàm chán như thế.
Thấy Kull không có ý định xoáy sâu vào vấn đề này nữa, người đàn ông mới ra dấu xin phép rồi bước tới chỗ đứa nhóc, đưa cho nó gì đấy, lại căn dặn thêm vài lời. Xong xuôi, ông ta đối với Kull bảo:
– Phía bên kia, tôi đã nhận được tin báo.
Nghe vậy, tâm tình của Kull liền được cải thiện không ít. Cậu nhếch miệng cười, đưa tay ra ý mời đối phương tìm chỗ kín đáo để nói chuyện.
Cứ thế, chẳng mất quá lâu, hai dáng người đã khuất trong bóng tối, và những âm thanh đối thoại bắt đầu nối nhau vang lên.
– Hội Zalt phức tạp hơn những gì mà cậu từng biết. Càng đi sâu vào nội bộ, nguy cơ càng tăng cao, quyền lực lại chẳng thể so sánh với những tổ chức khác.
– Nói vậy, hội Zalt này là vứt đi rồi?
– Không thể đánh giá như thế. Cách hội Zalt hoạt động, không phải dựa trên bản thân hội, mà là các mối quan hệ gắn liền, nói đúng hơn, là một mạng lưới. Ví như một sát thủ giỏi, cũng cần phải tìm được nhiệm vụ tốt thì mới phát huy được giá trị bản thân.
Điều này, Kull là hiểu được. Tuy nhiên, cậu vẫn khó mà chấp nhận sự thật rằng hội Zalt chỉ có như thế, và lại bởi vì chỉ có như thế, nội bộ hội rất phức tạp. Cơ bản là, từng cá nhân trong hội, ngoài cái danh cùng là thành viên hội ra, đều không thể tin tưởng bất kì điều gì. Một người cùng làm chung nhiệm vụ hôm nay, rất là ăn ý, ngay hôm sau đã có thể sẽ thành kẻ địch sinh tử. Điều ngược lại cũng là không sai.
Lúc còn ở trong hội Zalt, Kull là không cảm nhận được điều ấy. Có lẽ là do cậu thuộc tầng lớp quá thấp kém đi, không có cách nhìn thấy.
– Ý của ông là, tôi nên nghe theo phân phó của hội? – Kull dò hỏi.
– Không cần thiết. – người đàn ông đáp ngay – Cậu giờ cũng không còn thuộc hội Zalt nữa. Họ không có quyền bắt ép cậu cái gì.
– Đó là họ không muốn. – Kull phản bác – Rời hội hay không, đến cùng chỉ là hình thức. — QUẢNG CÁO —
Người đàn ông há miệng, định nói gì đó, lại thôi. Ông ta ắt biết rằng chính mình không ở vị thế có thể khuyên bảo Kull.
Dằn sự bực tức của mình xuống, Kull cất tiếng:
– Tôi hiểu. Cũng không phải là tôi chưa nghĩ đến chuyện ăn nhờ phe phái nào đấy. Tuy nhiên, tôi không thể tự tiện quyết định được.
Người đàn ông không rõ Kull đang do dự vì cái gì. Đối với ông ta, cơ hội mà cậu đang có là vô cùng hấp dẫn, không cách nào chối từ. Nếu chính ông ta cũng được như thế thì đã chẳng phải gặp khó khăn từng ngày ở cái chốn này, còn chưa kể luôn bị đe dọa tới tính mạng.
– Gì thì gì, phía trên cũng đã để mắt tới cậu. Cánh tay đưa ra cậu không bắt lấy, thì lần kế tiếp rất có thể sẽ là roi vọt, thậm chí là nhát đao chí tử.
Nghe lời này, Kull không nhịn được cười khẩy một tiếng. Cậu chẳng e sợ chút nào cả. Huống hồ chi, cậu biết rõ họ đưa tay ra muốn mình nắm lấy là vì cái gì.
– Ba ngày trước, kẻ đó ông đã tra ra chưa? – Kull hỏi.
– Ừm. Nếu không có chỗ nào sai lầm thì hẳn là Quạ đen.
– Quạ đen?
Quạ đen, kì thực cũng không phải là loài quạ, mà là mật danh. Hầu hết người trong hội Zalt đều sẽ lấy cho mình một mật danh khi nhận nhiệm vụ, để giấu đi danh tính thật sự của mình. Tuy nhiên, để tham gia hội Zalt thì danh tính chắc chắn phải được xác thực bởi người có thẩm quyền thuộc một phân nhánh nào đấy, nên mật danh trên thực tế cũng không giúp ích được gì nhiều. Ít nhất thì, dưới góc nhìn của Kull là như vậy.
Về phần kẻ sở hữu mật danh này, Kull là có nghe qua. Hắn ta cũng chẳng phải nổi tiếng gì, nên cậu nhất thời không nhớ ra chi tiết.
– Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ là gần 100%. – người đàn ông nói – Hầu hết các nhiệm vụ đều là nhắm vào người có Thần cấp thấp hơn nên không được đánh giá cao lắm. Chỉ là, nếu ai đã bị hắn ta nhắm vào thì đã coi như là mất một mạng.
– Thế thì lần trước, hắn ta xấu mặt rồi? – Kull bảo, giọng nói có ý khinh thường.
– Ừm. Nhưng đó chẳng là gì so với việc bị trừng phạt. Tin này, tôi suýt mất mạng mới có thể lấy được.
Nghe vậy, Kull liền cảm thấy có hứng thú. Phải biết, người đàn ông trước mặt cậu đây chẳng có mấy lần là trực tiếp ra tay cả. Nhưng cũng có lẽ, ông ta bị người ta phản điều tra mà tìm tới.
– Nói rõ hơn xem. – Kull nghiêm giọng.
– Chỉ có thể báo rằng là phe phái đối địch với người đang đưa tay ra cho cậu. Lời nhiều hơn, ừm… hay là khi khác.
Kull lập tức sầm mặt lại. Đối phương không nghi ngờ gì là đang làm tiền. Cậu không tiếc rẻ gì chút ít tiền để đổi lấy tình báo hữu dụng, nhưng cái trước mặt đây thật sự là không đáng. Lại nói, cậu chẳng phải là chưa từng bị ông ta dụ trả tiền cho một món, rồi ngay sau đó liền đưa ra món khác quan trọng hơn, thậm chí trực tiếp bác bỏ giá trị của món trước.
Thế nên, tạm thời, Kull không muốn bỏ tiền ra. Cậu có thể có nhiều, nhưng nhu cầu sử dụng chưa bao giờ là ít. Nếu không thì cậu đã chẳng phải nhắc khéo Turan về vấn đề tài chính của đội. Tiền mà bản thân cậu kiếm được, vốn chỉ đủ để củng cố thực lực thôi, chẳng dư dả gì. — QUẢNG CÁO —
– Nói cái trực tiếp hơn đi. – Kull cất tiếng – Tên đó giờ đang ở đâu?
Người đàn ông lộ vẻ thất vọng, nhưng rồi cũng đành bỏ mưu tính của mình sang một bên, đáp:
– Đã sớm khởi hành sang vương quốc Danlion. Giờ hẳn là đang ở biên giới đi.
– Trốn? – Kull thốt, giọng có chút gấp.
– Có vẻ là vậy. Nhưng…
– Cũng có thể là đánh lạc hướng.
Kull tiếp lời. Một kẻ bị sử dụng như quân cờ một cách lộ liễu như Quạ đen thì chẳng thể nào bỏ trốn một cách đơn giản thế được. Dù cho hắn ta thành thật trốn đi, người phía sau cũng sẽ tận dụng việc đó cho mình. Mà đối tượng bị nhắm tới ở đây, không ai khác chính là Kull.
Lúc này, người đàn ông liền biết mình nên làm gì, đề nghị:
– Muốn không, tôi lập tức chuẩn bị lộ trình chặn giết hắn ta?
Kull quả thật có ý định đó. Bất kể đối phương là thật sự trốn hay chỉ giả vờ, cái mạng của hắn ta, cậu vẫn sẽ là đoạt cho bằng được. Hơn nữa, còn không chỉ có một lần.
“Nhưng tận Danlion à…”
Kull nghĩ thầm. Ở đó quá xa, chưa kể là một quốc gia khác, chỉ riêng khoảng cách đã đủ ngốn mất của cậu ít nhất ba, bốn ngày đường. Cậu còn có nhiều việc quan trọng hơn phải chú tâm tới, mà quan trọng nhất trong số chúng lại chẳng phải là việc riêng.
Sau cùng, cậu quyết định lên tiếng:
– Tiếp tục theo dấu hắn ta. Tiền, tôi vẫn sẽ trả đủ.
Người đàn ông cũng chỉ cần có thế. Nhưng dĩ nhiên, ông ta sẽ vui vẻ hơn nếu đối phương bỏ ra một món tiền lớn để chuẩn bị kế hoạch đầy đủ mà săn giết con mồi kia.
– Việc cuối cùng, mong là ông không dùng lại câu trả lời cũ.
Kull gằn giọng bảo. Sau tất cả, đây mới là điều cậu quan tâm nhất.
Người đàn ông lộ vẻ do dự hồi lâu mới đáp:
– Hành tung của đối phương quá khó nắm bắt. Vấn đề không phải là không tra được, mà là tra ra quá nhiều, lại đều mâu thuẫn với nhau. — QUẢNG CÁO —
Kull nhíu mày. Người đàn ông đúng là đã đổi câu trả lời, nhưng vẫn chẳng giúp ích được gì cho cậu cả. Nghe thế này, chỉ càng khiến cậu thêm giận dữ.
Có vẻ như cũng cảm nhận được cơn giận từ Kull, người đàn ông vội nói tiếp:
– T-tuy nhiên! Có một tin đáng tin cậy.
– Nói.
– Phía trên đang nhắm tới tòa tháp Ma pháp Tối thượng, và đối phương khả năng cao đã được lựa chọn tham gia.
Tòa tháp Ma pháp Tối thượng, Kull là có biết đến. Dạo gần đây, cậu cũng nghe qua không ít, gần như là mọi ngóc ngách mà cậu tìm kiếm tin tức đều có sự xuất hiện của tòa tháp này.
Thế nhưng, sự tình xảy ra ở tít lục địa phía Tây, vốn không liên quan gì tới Kull mới phải. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cho rằng đối phương cần phải đến đó. Dù sao thì, cô ấy không thích hợp.
– Xác thực? – Kull gặng hỏi.
– Vô cùng có khả năng.
Cũng chỉ đến thế. Người đàn ông dường như chẳng tin tưởng lắm điều mình đã nói, thốt ra hẳn chỉ nhằm để giảm bớt phần nào cơn giận của Kull.
Vấn đề là, giả như lời của người đàn ông là sự thật, vậy thì sẽ khó cho Kull. Cậu đến mỗi săn giết Quạ đen chỉ tốn vài ngày mà còn không thể bỏ ra, thì chẳng có cách nào dành thời gian đến được chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng cả. Cho dù toàn bộ chuyến hành trình có hoàn toàn thuận lợi, một tháng trời vẫn là sẽ mất đi.
“Hay là tìm cách để Turan dẫn tổ đội đến đó?”
Kull chợt nghĩ. Ý tưởng này có vẻ khả thi, nhưng cậu lại không dám đề xuất với đội trưởng. Nếu thật sự vì tổ đội thì còn tốt, chỉ vì lý do cá nhân mà đòi hỏi điều xa xỉ thế rất dễ dàng khiến cậu ta phật lòng.
Như Kull quan sát và suy đoán, Turan hẳn sẽ chấp nhận yêu cầu kể trên của cậu. Tuy nhiên, từ đó về sau, cái nhìn của cậu ta về cậu sẽ thay đổi. Lúc ấy, đừng nói là cùng đi du hành, còn giữ được bản thân là thành viên tổ đội đã là cực kì khó.
– Tiếp tục thu thập thêm, càng nhiều càng tốt. – Kull bảo – Nếu ông thấy có điểm mấu chốt nào đáng đầu tư vào, lập tức hoãn lại mọi việc khác cũng là có thể.
– Đã hiểu.
Người đàn ông cười đáp. Ông ta rất vui vẻ. Lý do cực kì đơn giản, là vì vừa nhận được một chiếc túi ném ra từ Kull. Sức nặng từ chiếc túi cho thấy rằng rất nhiều tấm được đặt ở trong.
Người đàn ông khó mà hiểu được bằng cách nào Kull có thể kiếm được nhiều tấm như vậy, nhưng điều ấy cũng chẳng đáng để tâm làm chi cả. Huống hồ gì, con thuyền này ông ta đã bước lên rồi, không thể dại dột từ bỏ. Đến lúc ấy, riêng việc giữ mạng mỗi ngày còn khó chứ đừng nói đến kiếm tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.