Chương trước
Chương sau
Biểu hiện của Turan làm Kull vô hình dấy lên nỗi sợ nào đấy. Cậu ta chính mình không hiểu được, chỉ có thể cất tiếng hỏi:
– Sao thế, Turan? Con mèo này có vấn đề gì ư?
Turan mất một lúc mới khiến bản thân ngừng nghĩ ngợi lung tung, đáp:
– Vấn đề đúng là có. Mà, cậu bảo con mèo này có thể nói chuyện được?
– Chính xác. – Kull nói với vẻ chắc nịch – Tôi dám lừa cậu đâu.
Turan gật nhẹ đầu, không định dây dưa nói thêm gì mà đưa tay túm lấy con mèo bên trong, lôi ra ngoài. Con mèo có thể là một sinh vật thảm họa, nhưng chỉ mới có Thần cấp 3 mà thôi, nằm trong tay Turan vẫn không khác gì một du hành giả yếu ớt cả.
Con mèo bị giật dậy bất ngờ thì hoảng hốt giãy giụa, lại nhìn lấy xung quanh. Hồi lâu, chẳng hiểu sao con vật lại co rúm người, run rẩy đầy vẻ hoảng sợ.
– Đừng giả vờ. – Turan nghiêm trọng – Ta biết ngươi nghe hiểu lời của ta, cũng trả lời được.
Cơ thể con mèo cứng lại trong khoảng khắc, nhưng liền tiếp tục biểu hiện vừa nãy của mình.
– Nếu ngươi có thể nói chuyện được, chúng ta nên bàn bạc với nhau vài thứ. – Turan bảo – Ngươi chắc cũng không muốn ai khác biết thân phận của mình nhỉ?
Con mèo vẫn không có sự thay đổi nào trong hành động, càng lúc càng co sát người hơn.
Turan tặc lưỡi, quay sang Kull, hỏi:
– Lúc trước, cậu nghe nó nói chuyện như thế nào?
– Ừ thì…
Kull lộ vẻ do dự, nhưng rồi cũng đáp:
– Kỹ năng chủ đạo của tôi thi triển có thể khiến bản thân giảm bớt, thậm chí giấu đi sự hiện diện của bản thân, tránh bị kẻ khác cảm nhận thấy. Lúc đấy, tôi vốn là muốn… thử một hồi, lại bất ngờ trông thấy con mèo tam thể này bay đi trộm mấy bình rượu uống mất, còn bảo “lũ người ngu ngốc, rượu của bọn ngươi là để phục vụ ông đây”.
Turan nhíu mày. Nó mơ hồ cảm giác được chuyện không đơn giản. Trước hết là Kull không có vẻ là bỏ tiền ra mua con mèo này, cũng lộ ra rằng cậu ta đang làm chuyện mờ ám với đám người bắt nhốt con vật.
Mặt khác, con mèo quả thật là đang giả đò, tất nhiên có mục đích nào đấy, và hẳn là không phải điều gì tốt lành. Nhưng xem ra là quá xui xẻo rồi, vừa hơi cẩu thả một chút liền đụng phải Kull, bị mang tới đây mà vẫn tưởng chính mình còn chưa bị phát hiện.
– Ngươi cũng nghe rồi đấy. – Turan cất tiếng – Còn muốn diễn kịch tới bao giờ?
Con mèo vẫn còn làm bộ dạng run rẩy thêm một lúc nữa mới ngừng lại, ngước đầu nhìn về phía Turan. Hồi lâu, con vật mở miệng, nói:
– Ngươi biết rồi thì định làm thế nào?
Giọng con mèo hơi khàn, ngoài việc tiếng có chút nhỏ ra thì cũng không khó nghe lắm. Turan nghĩ ngợi, đáp:
– Ta đã bảo chúng ta cần bàn bạc với nhau vài chuyện, cũng không phải là muốn làm hại ngươi.
– Cách ngươi đối xử với ta không giống với là muốn bàn bạc.
Turan biết là con mèo muốn được thả ra, nhưng nó tất nhiên là không đáp ứng, chỉ bảo:
– Đừng nhiều lời. Ngươi có thể cho rằng tính mạng của mình không quan trọng. Nhưng thử nghĩ nếu tin đồn có một con mèo tam thể có thể nói tiếng người được lan tràn khắp nơi xem, ngươi còn thể sống yên ổn được nữa hay không.
Vẻ mặt con mèo tên Jorz thay đổi, và như Turan đoán thì con vật đang tái mặt. Hồi lâu, Jorz trầm giọng nói:
– Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối có kẻ dám uy hiếp ta như thế này.
Điệu bộ như thể đã sống rất lâu của con mèo làm Turan bật cười, bảo:
– Vậy, ngươi định thế nào?
– Quả thật là ta đang ở thế yếu. – Jorz đáp – Nhưng cũng không có gì đáng lo ngại cả. Muốn thế nào thì tùy ngươi.
Vẻ mặt Turan trở nên nghiêm nghị. Nó không nắm bắt được lý do nằm đằng sau lời nói cùng thái độ hiện tại của Jorz. Con mèo này có vẻ như khó đối phó hơn nó nghĩ rất nhiều, cũng đồng thời đang che giấu bí mật nào đấy. Giờ, Turan càng tin tưởng hơn rằng Jorz chính là một sinh vật thảm họa.
– Ta đã bảo sẽ không làm hại ngươi.
Turan nói, rồi chợt nghĩ tới gì đó, nó bảo:
– ‘Phân hồn’? Ngươi là đang dựa vào kỹ năng này?
Jorz mở tròn mắt, đầy ngạc nhiên. Đây chắc chắn không phải là đoán mò, con mèo biết rõ điều đó, nhưng chính vì vậy càng khó mà tin được.
– Ngươi làm sao biết? – Jorz thốt.
– Ta còn biết nhiều hơn thế. – Turan cười nói – Vốn dĩ chỉ đoán rằng ngươi có thể sở hữu nhiều bản thể, giờ trông cách ngươi phản ứng, rõ ràng trước mặt ta cũng chỉ là một bản thể nhỏ yếu mà thôi.
Jorz trầm mặc, sau đó đưa ánh mắt dò xét nhìn Turan. Hồi lâu, con mèo bảo:
– Chuyện bàn bạc, ta có hứng thú rồi đấy.
Turan mỉm cười, buông tay thả Jorz ra. Nó giờ không sợ con mèo này bỏ chạy hay làm gì ngu ngốc nữa. Mấu chốt cả hai bên đều đã rõ rồi, giờ là lúc nói chuyện thiệt hơn, bàn bạc tới nơi tới chốn.
Jorz vừa được buông ra thì từ từ bay lên không, trông như một miếng bông bồng bềnh được gió nâng lấy.
– Thấy chưa. Con mèo bay được kìa! – Kull hô lên.
Turan liếc mắt vẻ khó chịu, lập tức khiến Kull im bặt.
– Vậy, ngươi muốn bàn về cái gì? – Jorz cất tiếng hỏi.
Turan phẩy nhẹ tay, nói:
– Hãy làm quen nhau trước đã. Ngươi có thể gọi ta là Turan. Là một du hành giả, ừm, mới Thần cấp 5 mà thôi.
– Ta thực ra không hứng thú với chuyện ngươi mạnh hay yếu, nhưng đã cần giới thiệu thì ngươi gọi ta Jorz là được.
– Ừm. Thế Jorz, ngươi đến từ đâu? – Turan hỏi.
– Ngươi chắc là muốn nghe? – Jorz thắc mắc – Nghe rồi ngươi cũng không biết là nơi nào.
Mặt Turan cứng lại trong giây lát. Nghe lời này của Jorz, nó càng thêm tin tưởng rằng con mèo là một sinh vật thảm họa. Mà nếu đây chỉ là bản thể nhỏ yếu của con vật, bản thể chính có khả năng đã trở thành một thảm họa thật sự rồi.
Đã vậy, Turan không thể ngăn cản, chỉ có thể tiếp tục thăm dò.
– Khamaelsiz?
– Ngươi biết Khamaelsiz? – Jorz ngạc nhiên – Nhưng ta không đến từ đó.
“Không phải?” Turan chợt nghĩ, nhưng cũng không vội xác định cái gì.
– Vậy thì ở đâu?
– Ừm… Ta chỉ có thể nói là nằm đâu đó ở vực Batkerth. – Jorz đáp – Mặt khác thì, ta cũng ở khắp mọi nơi, như là hiện tại đang ở ngay đây.
Turan gật nhẹ đầu. Nó hiểu ý của Jorz, không gì ngoài việc chỉ ra rằng bản thể của con mèo ở đâu thì con mèo chính là ở đó. Turan vẫn chưa có nhiều hiểu biết về kỹ năng ‘Phân hồn’, nhưng chỉ bằng việc có thể đồng thời tồn tại ở nhiều nơi đã là rất mạnh mẽ rồi, đúng với sự thật rằng kỹ năng có phẩm chất ‘Huyền thoại’.
– Mục đích của ngươi khi đến đây là gì? – Turan hỏi.
– Chẳng có mục đích gì cụ thể cả. – Jorz đáp – Bản thể của ta ở khắp mọi nơi. Ta mặc kệ chúng muốn làm gì thì làm, đừng gây loạn quá lớn là được.
– Ngươi mặc kệ chúng? – Turan thắc mắc.
Jorz nghĩ một hồi mới bảo:
– Ngươi không hiểu ta. Ta không biết người bằng cách nào biết về ‘Phân hồn’, nhưng chỉ dựa vào đó mà muốn nắm biết hết mọi thứ về ta là không thể nào. Vậy nên, cũng đừng cố tìm hiểu những thứ đó làm gì.
Turan nghe cái hiểu cái không, đành quay lại câu hỏi chính:
– Thế ý ngươi là việc ngươi xuất hiện ở đây, là không có mục đích gì.
Jorz đột nhiên nhếch miệng cười, trông khá kì dị đối với gương mặt của một con mèo. Rồi Jorz cất tiếng:
– Nếu muốn có một mục đích, thì là ta muốn uống rượu ngon, muốn hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Chậc, chẳng biết xúi quẩy thế nào lại bị tên này phát hiện.
– Không đúng. – Turan liền bảo – Bản thể của ngươi khi mạnh lên, hấp thụ trở về có thể khiến ngươi mạnh theo. Ngoài ra thì bản thể của ngươi cũng có được khả năng phân chia linh hồn, tạo thành bản thể khác. Hiện tại có thể không, nhưng ngươi chắc chắn là muốn mạnh lên, nếu không cũng chẳng việc gì phải phân chia cả.
Jorz ánh mắt kinh ngạc nhìn lấy Turan, thốt:
– Ngươi còn biết cả những chuyện này. Làm sao mà…
Turan biết bản thân nếu muốn moi được nhiều thông tin hơn từ Jorz, nó chỉ có thể để lộ ra thông tin, hấp dẫn con mèo này.
– Vậy, mục đích của ngươi là gì? – Turan lại hỏi.
Jorz bật cười, từng tiếng một giòn tan đầy sảng khoái. Rồi con mèo bảo:
– Nhóc. Ngươi thành công giành được sự chú ý của ta. Ta cho phép ngươi trở thành người dẫn đường, bảo hộ bản thể này của ta tới khi đủ mạnh mẽ.
Turan nhăn mày vẻ khó hiểu. Nó thật chẳng biết con mèo này đang nói cái gì, đột nhiên thay đổi chủ đề.
Trông vẻ mặt mịt mờ của Turan, Jorz cười khẩy một tiếng, nói:
– Ngươi có thể thấy bản thân chịu thiệt, nhưng kì thực đây chính là kì ngộ, là cơ duyên của ngươi. Chỉ cần ngươi theo sát bảo hộ ta, ta có thể đảm bảo ngươi trong vòng vạn năm đạt đến cảnh giới Tật Thần.
Turan càng nghe càng không hiểu chuyện gì, cứ như con mèo đang nói nhảm vậy.
– Đừng ngạc nhiên, cũng đừng vội từ chối. – Jorz nói tiếp – Cứ từ từ tiếp thu từng mẩu kiến thức một. Nếu đã xem ngươi là người bảo hộ của mình, ta tất nhiên sẽ truyền đạt cho ngươi đầy đủ tri thức để trở nên lớn mạnh, đủ sức giúp đỡ cho bản thể này.
– Gượm đã. – Turan cất tiếng – Ta nghĩ lời của ngươi có ý nghĩa nào đó, nhưng mà đừng có làm cái bộ dạng ngông nghênh đấy. Đừng tưởng hai bên bàn bạc là ta cho ngươi muốn làm gì thì làm.
Nói rồi, Turan hướng Kull nhướn mày một cái. Cậu ta hiểu ý liền nhào tới tóm lấy Jorz, đè xuống sàn, dùng tay sờ mó khắp người. Không biết cụ thể động tác của cậu ta là như thế nào nhưng Jorz đã bắt đầu la oai oái.
– Ấy đừng! Cái đó- Đừng! Chờ đã- Không. Ư- Ấy! Ngao! Méo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.