Lúc Turan ngủ dậy thì đã là đêm. Dù vậy, nó vẫn có thể lờ mờ nghe được âm thanh ồn ã từ quán rượu bà Lylat.
Ngồi dậy vươn vai, duỗi người cho tỉnh táo xong, Turan mới đưa tay với lấy chiếc đồng hồ trên bàn để xem: gần chín giờ tối.
Turan có hơi bất ngờ. Nó quả thật không nghĩ rằng bản thân lại ngủ lâu đến vậy, một hơi hẳn bốn tiếng đồng hồ.
Turan thoáng nghĩ đến Camilier, nhưng sau đó thì lắc nhẹ đầu. Nó trước lúc ngủ cũng không có bảo nữ người sói để ý gọi mình dậy, thêm rằng cô ta cũng muốn nó nghỉ ngơi nên tất nhiên là sẽ không có động tác gì.
– Đổi lại, khỏe cả người.
Turan mỉm cười bảo, cẩn thận cảm nhận cả cơ thể mình không còn chút mệt mỏi nào. Thậm chí, cả tinh thần của Turan giờ cũng trở nên minh mẫn không ít.
– Chỉ là có chút đói.
Cất nhẹ một câu như vậy, Turan mở cửa bước ra khỏi phòng. Bên ngoài không có ai cả, độc một đoạn hành lang vắng tanh.
Turan bước tới phòng bên cạnh, cũng là phòng của Camilier, đưa tay lên định gõ cửa nhưng nghĩ lại thôi. Nó giờ chợt muốn ở một mình. Gì thì gì, có một người lúc nào cũng đi kè kè bên mình, khó tránh khỏi thiếu đi không gian sống riêng.
Hẳn nữ người sói cũng có suy nghĩ như vậy.
Điểm đến đầu tiên của Turan là quán rượu bà Lylat. Nó bước tới quầy, hô một tiếng, được bà chủ để ý tới thì bảo:
– Một phần ăn nhẹ.
Bà Lylat nhìn Turan, nhếch mép cười, hỏi:
– Không uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vans-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/468901/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.