Turan bước xuống giường, rời khỏi phòng rồi tìm đến chỗ của Tiffia và Camilier. Tới nơi, Pongru vừa trông thấy nó thì giật mình thốt:
– Ôi mẹ ơi ra là cậu à Turan!?
Turan nhìn vẻ hoảng hốt của Pongru một chút, lại nhìn sang Tiffia cùng Camilier. Cả ba rõ ràng đều trong trạng thái thở-phào-nhẹ-nhõm như vừa dìm xuống được một cơn sợ hãi chợt ập đến nào đấy.
Họ căng thẳng về vụ ám sát còn hơn cả Turan nữa.
– Hoảng đến thế thì tại sao không cẩn thận hơn? – Turan cất tiếng – Tôi mà là sát thủ thật thì mấy người cũng để tôi thản nhiên tiến đến gần như vậy à.
– Cậu tới như bóng ma ấy, Turan ạ. – Pongru vội nói – Tôi chẳng nghe thấy một tiếng bước chân nào cả.
Tất nhiên là Pongru không thể nghe thấy được, vì Turan đã cố tình di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng nó thật sự không ngờ là đến cả Tiffia và Camilier cũng không phát giác nó đang tới. Một người thú cùng một yêu tinh là thuật sư, Turan có nghĩ thế nào cũng không hiểu được lý do đằng sau đó.
Turan tặc lưỡi. Nó thực tế cẩn thận là vậy, cũng không nghĩ rằng sát thủ tiến vào lại có thể đối đầu được với Pongru. Cậu ta dù gì cũng đã đạt Thần cấp 6 rồi, nếu còn thất thế trước tên sát thủ thì Turan thật chẳng tìm ra cách bảo vệ Camilier khỏi hắn ta.
– Thế nào rồi?
Turan cất tiếng hỏi, bước lại cạnh giường nữ người sói.
– Đã khỏe hẳn rồi, thưa cậu chủ.
Camilier đáp, xoay người bước xuống giường. Cử động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vans-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/468864/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.