Editor: Cynlia
Đổng Triết mím chặt môi nhìn Từ Qua.
Lâm Phong đập bàn, "Đừng tưởng qua mặt được chúng tôi, khai man sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự trước tòa."
Cả người Đổng Triết giật nảy về phía sau, theo bản năng nắm chặt hai tay, Từ Qua nhìn mà nhíu mày. Cô không cho rằng Đổng Triết là hung thủ, nhưng hành vi của anh ta lại khiến cô khó hiểu vô cùng, nếu không giết người thì sao phải sợ? Đúng là nghĩ mãi không ra.
Yên lặng một lúc lâu, Đổng Triết mới đưa tay vuốt mặt, khàn giọng lên tiếng, "Đúng, tôi đã nói dối. Tôi biết cô ấy đến thành phố C, đêm đó tình cờ bắt gặp cô ấy liền bám theo đến đó."
Lâm Phong và Từ Qua bốn mắt nhìn nhau, Từ Qua truy vấn, "Hai người gặp nhau ở đâu?"
"Là một quảng trường nhỏ, vị trí cụ thể tôi cũng không rõ, tôi không rành thành phố C lắm." Đổng Triết bỏ tay xuống đối mắt với Từ Qua, "Tôi thật sự không biết đó là chỗ nào."
"Hai người gặp nhau lâu không?"
"Không lâu lắm."
"Anh đã nói gì với cô ấy?"
"Cũng không có gì." Đổng Triết cố gắng lảng tránh đoạn này, hơi bực bội vò đầu rồi cao giọng, "Các người nên đi bắt hung thủ để đòi lại công bằng cho cô ấy, chứ không phải ở đây chất vấn tôi, không có tác dụng gì cả, các người không hiểu sao?"
Đây chính là thẹn quá hóa giận.
"Anh giết cô ấy?" Từ Qua nện xuống bàn, "Lí do? Vì tiền? Hay muốn níu kéo tình cảm?"
"Tôi không giết cô ấy." Đổng Triết bật dậy, "Tôi không giết người, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-nhat/39239/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.