Từ lúc vào phòng thẩm vấn đến giờ, Vương Quân Vĩ vẫn ngậm miệng không nói một lời, cứ kéo dài như thế đến ba giờ sáng. Sau khi Lục Thịnh rời phòng thẩm vấn, Lưu Dương thở hắt một hơi, xoay cổ rồi ném bút lên bàn, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu nghĩ cho kĩ đi."
Vương Quân Vĩ ngẩng đầu, trừng mắt với Lưu Dương, "Tôi sẽ không nói gì hết."
Lưu Dương máu dồn lên não, toan đứng dậy, "Mày không nói ---"
Cửa được đẩy ra, Lưu Dương nhanh chóng im lặng, ngồi xuống đàng hoàng. Anh ta đỏ mặt giận dữ, nhặt bút lên nắm chặt trong tay, hướng về phía Vương Quân Vĩ nói, "Cậu tưởng không nói gì thì chúng tôi không có biện pháp bắt cậu sao?"
Bả vai bị vỗ nhẹ, Lưu Dương quay đầu thì thấy Từ Qua, buột miệng thốt ra, "Sao chị lại ở đây?" Anh ta vội vàng nhìn đằng sau, không thấy Lục Thịnh.
Từ Qua ngồi xuống, người dựa vào ghế, mắt nhìn thấy camera liền kiên quyết bỏ chân xuống. Lâm Phong cũng vào ngồi cạnh cô, tay cầm chứng cứ. Lúc Vương Quân Vĩ bị tóm, hoa văn trên đế giày trùng khớp với hoa văn lưu lại hiện trường, tuy chưa có kết quả xét nghiệm máu nhưng chỉ cần chừng này bằng chứng cũng đủ rồi.
"Vương Quân Vĩ, mười bảy tuổi." Giọng điệu của Lâm Phong không chút tình cảm, đọc qua một loạt thông tin về Vương Quân Vĩ, "Nhà ở quận Trường, con một..."
Vương Quân Vĩ cúi đầu, khôi phục bộ dáng nửa sống nửa chết. Từ Qua cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn. Cuộc đối thoại đơn phương kéo dài nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-nhat/39233/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.