Từ Qua ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Lục Thịnh. Cô nuốt nước miếng, vội cúi đầu húp cháo: “Đúng vậy, chúng ta là đồng nghiệp.”
Lục Thịnh nén cười, những ngón tay vuốt nhẹ cái thìa.
Từ Qua rất thú vị.
Ăn cơm xong, Lục Thịnh đứng dậy đi thanh toán, Từ Qua vội vàng cầm ví đi theo sau: “Để tôi mời anh.”
“Lần sau.”
Từ Qua vốn đang kiên trì, nghe anh nói vậy liền nhét ví tiền vào chỗ cũ.
“Được, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”
He he! Lại có một cơ hội nữa.
Lục Thịnh thanh toán xong, một tay đút túi khẽ liếc Từ Qua, nhấc đôi chân dài đi ra khỏi quán ăn: “Cô tan làm đi, tối nay không cần tăng ca.”
Từ Qua muốn hỏi anh thì sao, nhưng nhìn bóng lưng Lục Thịnh đành nuốt lại những lời muốn nói, cô và Lục Thịnh vẫn chưa thân thiết đến mức đó.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Có cần tôi đưa về không?”
“Không cần đâu, bên kia đường có xe buýt chạy ngang chung cư.” Từ Qua vội vàng nói: “Anh mau đi đi.”
“Vậy thì tốt, chú ý an toàn.”
Lục Thịnh không đưa Từ Qua về, anh còn có việc phải làm.
Từ Qua không dám nhìn Lục Thịnh lâu, sợ anh phát hiện ra mánh khóe của mình sẽ có ấn tượng xấu, cô đeo ba lô bước nhanh đến trạm chờ xe buýt bên kia đường, ép buộc mình không được quay lại nhìn vị trí của Lục Thịnh.
Lục Thịnh khởi động lái xe đi, khẽ liếc nhìn bóng dáng của Từ Qua, cô đang cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-nhat/3279522/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.