Cuộc chiến tiếp diễn đến bây giờ, Trần Dật ra hai đao, Ân Bích Việt ra hai mươi mốt kiếm. Nhìn như đã tiến vào cục diện bế tắc.
Dưới đài lặng im, mỗi người đều đang tập trung tinh thần chờ đợi.
Là Ân Bích Việt xuất hiện đầu tiên, giơ kiếm phá cuộc? Hay là ánh đao của Trần Dật đi tới đến trước người hắn trước tiên?
Ngàn vạn bước tính toán cùng ngàn vạn ánh đao, rốt cuộc cái nào sẽ nhanh hơn?
Thình lình, thứ đầu tiên xuất hiện không phải là bóng kiếm hay máu. Mà là một tiếng hạc kêu.
Trong trẻo mà du dương, từ trên chín tầng trời truyền đến nhân gian. Khiến người nghe vì đó bỗng cảm thấy phấn chấn.
Sau một khắc, hạc trắng phá mây mà ra, đáp xuống từ cách đó hơn mười trường!
Tựa như mang theo cả mây xanh và sấm, gió mạnh nổi lên qua những lần đập cánh, thoáng chốc đã đến!
Rất nhiều người cảm thán không rõ vì sao Trọng Minh sơn lại có hạc trắng? Sao trước đây chưa từng nghe nói.
Trần Dật cau mày lại, xoay tay, ngàn vạn ánh đao hội tụ, ngưng tụ thành một bó ánh đao, chém thẳng hướng hạc trắng!
Dưới ánh đao lóa mắt, mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, thiếu niên cầm trong tay cành Du, ba ngàn sợi tóc bạc xen lẫn đạo bào màu trắng, bay lượn phần phật, tựa hạc trắng phá mây, giáng xuống nhân gian.
Tiếng hạc kêu lúc nãy, là tiếng mũi kiếm đâm thủng không khí.
Đệ tử Thương Nhai sơn bỗng nhiên hoàn hồn, thở dài nói, “Hạc Lệ Vân Đoan!”(Tiếng hạc trong mây)
‘Hạc Lệ Vân Đoan’ là thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-bach-hoa-cua-nhan-vat-phan-dien/16183/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.