Đao của Yến Hành tên là ‘Đoạn Thủy’, danh tự này không phải do hắn đặt.
Hắn cảm thấy rằng đao chính là đao, không cần có tên.
Cái tên này là do thế nhân đặt.
Năm đó, Yến Hành xuống núi không lâu, đến cánh đồng hoang ở Đông Địa, thấy dòng sông to lớn, nước xiết mạnh. Hắn muốn qua bên kia bờ, vì vậy thuận sông mà đi. Dọc theo đường đi khí tức liên tục tăng lên, đi tới giữa sông lớn, đã vào Tiểu Thừa cảnh.
Hắn phá cảnh quá mức dễ dàng, khí tức quá dày, cho nên khiến một vị trưởng bối vô tình gặp phải hắn rất không vui.
Vị kia là trưởng lão của Bão Phác tông, lệnh cho hạ nhân hạ liễn xuống, toàn thân quý khí ra khỏi liễn, cách con sông nói với Yến Hành, “Ngươi là hậu sinh nhà ai, quả là thô bỉ vô lễ, gặp tiền bối sao không thu liễm khí tức? Kẻ tự đại như ngươi, con đường tu hành chắc chắn không dài! Cần phải biết ‘Rút đao chém nước, nước càng chảy’, ‘Con đường đến trời như đường bùn, khổ cực không người nào vượt qua nổi’. Những người tuổi trẻ bây giờ! Có một chút sức mạnh thì coi mình làm được mọi thứ, chắc chắn sẽ có ngày té ngã!”
Lời này nghe như là lời trưởng bối răn dạy, nhưng lại tràn đầy nguyền rủa và oán giận.
Yến Hành nghĩ thầm, người này thật vô lý, cách một dòng sông, khí tức của ta coi như có lộ ra ngoài cũng không thể chạm đến người này, huống hồ cảnh giới của người này còn cao hơn ta.
Người này vừa không dạy dỗ hắn, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-bach-hoa-cua-nhan-vat-phan-dien/16165/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.