Chẳng cần biết hắn bằng lòng hay không. Kim Manh Manh vẫn ngày một lớn lên, hắn rất ít khi đi thăm con bé, thờ ơ vô tình mười đủ mười. Hoặc là lúc còn nhỏ chưa từng nhận được sự quan tâm, phương diện tình thân này đối với hắn mà nói vô cùng mỏng manh.
Sau đó có một lần hắn về nhà, phát hiện con bé lớn lên rồi, như một cục bột hồng xinh xắn, ríu ra ríu rít, nhe ra hai chiếc răng sữa nhỏ, Quan Dạ Tuyết đang nói chuyện với con bé, đứa nhỏ mở đôi mắt ngập nước ra, bàn tay nhỏ vẫy vẫy hắn, cười a a a, đã có thể tự ngồi được rồi.
Quan Dạ Tuyết giật mình khi nhìn thấy Kim Tại Duệ, do dự hỏi hắn: “có muốn bế Manh Manh không?”
Hắn lạnh lùng lắc đầu, cũng trong lúc này, hắn mới biết con gái mình tên là gì. Là một cái tên vô cùng trẻ con quê mùa, phù hợp với phong cách đặt tên của Quan Dạ Tuyết. Vì nhiều thêm đứa trẻ này, mà mục đích hắn trở về trở nên vô cùng bẩn thỉu, hắn ngồi một lát, cuối cùng ngồi không nổi nữa liền đi.
Cô có con rồi, trọng tâm đều đặt trên người đứa nhỏ, mỗi lần hắn trở về đều có thể thấy đứa trẻ lớn hơn một chút.
Đứa trẻ trông rất giống cô, một bé gái, càng ngày càng xinh đẹp giống cô, mái tóc trông vừa dày vừa mềm mại, cái gì cũng thích nhét vào miệng.
Có một lần Quan Dạ Tuyết đi pha sữa bột, chỉ có giúp việc ở đó, giúp việc thấy hắn đang định gọi phu nhân.
Ngón tay hắn làm động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-em-khong-vui/1086972/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.