Những đứa trẻ ngày nào đều đã trưởng thành, đại viện giờ đây không còn tiếng khóc, tiếng nô đùa, tiếng cãi cọ khi ấy nữa. Vốn dĩ là một khu đại viện náo nhiệt, mà giờ mới qua tám giờ tối đã như vùng nông thôn, cửa đóng, đèn tắt.
Bùi Tinh đi vòng quanh sân, tay nắm chặt hai lá thư.
Cô vốn định về nhà mới đọc nhưng nỗi nhớ Viễn Tinh chợt ùa về, khiến cô không đợi được phải xem ngay bức thư anh viết. Phía xa có một ngọn đèn mờ, chiếu sáng một khoảnh sân, cô đi về phía đó, mở ra bức thư đã in dấu thời gian.
…
Tiểu Tinh.
Anh là Viễn Tinh đây. Còn nhớ anh là ai không?
Hôm nay là mùng 1 tháng 8 năm 2010, trời mưa, anh ở bệnh viện một mình.
Lúc em đọc được lá thư này, là lúc nào, mùa gì nhỉ? Xuân? Hạ? Thu? Hay đông?
Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi, sống có ổn không?
Bố mẹ anh… họ vẫn khỏe chứ?
Còn mấy đứa kia thế nào rồi?
Anh hơi tự luyến, anh cảm thấy, chắc chắn bọn em đều rất nhớ anh.
Anh không biết lúc nào thì em đọc được lá thư này, có lẽ là ngày đầu tiên sau khi anh chết, cũng có lẽ là sau rất nhiều năm, nhưng anh vừa hi vọng lại vừa không hi vọng em đọc được nó.
Anh hi vọng là vì không muốn em và Sơ Húc bỏ lỡ nhau.
Còn không hi vọng là vì anh ích kỷ, không muốn hai người ở bên nhau.
Anh cũng không biết giờ này anh đang ở đâu nữa, ở thiên đường, hay là mười tám tầng địa ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458121/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.