Bầu không khí xung quanh chỉ còn lại sự ngọt ngào, ánh đèn ấm áp, đến cả tiếng mưa ồn ào đáng ghét mọi ngày cũng trở nên êm đềm triền miên.
Bùi Tinh khẽ động đậy cánh tay, tìm một tư thế thoải mái hơn, mơ mơ màng màng lại chìm vào giấc ngủ. Sơ Húc vẫn quỳ gối dưới đất, cúi đầu nhìn cô một lúc lâu rồi mới ghé vào tai cô hỏi: “Tiểu Tinh, có dậy được không?”
Anh cố tình hạ thấp giọng nói, nhỏ đến mức Bùi Tinh tưởng cô đang nghe thấy tiếng nói trong giấc mơ.
Cô mở hé hai mắt, nhưng chỉ nhìn một cái rồi lại nhắm mắt ngủ. Thấy cô ngủ say, Sơ Húc nhếch miệng mỉm cười, anh lại khẽ khàng nói: “Vậy… anh bế em lên nhé?”
Không ai trả lời.
Bùi Tinh nhắm hai mắt, hơi thở đều đều, sợi tóc rơi trước chóp mũi bị cô thổi bay đi.
Thấy thế, Sơ Húc liếm môi cười, anh suy tư một lát, nếu cô có thể tỉnh lại mà trả lời, đừng nói là để anh bế, ngay cả một ánh mắt đoàng hoàng cũng chẳng cho anh. Anh cúi đầu, duỗi hai cánh tay ra bế cô đi lên tầng hai.
Ngay cả lúc đi lên cầu thang, Sơ Húc vẫn bước rất vững vàng.
Bùi Tinh cảm giác mình rất thoải mái, trong mơ, cô nhìn thấy Sơ Húc khi còn nhỏ. Đó là lúc cô thay răng, hai chiếc răng cửa không còn, ăn chẳng ăn nổi, nói chuyện còn bị gió lùa. Sơ Húc độc mồm độc miệng thành quen, cứ lấy hai cái răng cửa ra để trêu cô.
Trong mơ, anh vô cùng đáng ghét.
Bùi Tinh bất chợt nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458100/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.