Thùng xe tối om, trong xe không bật đèn. Nghiêm Dẫn đổ đầy mồ hôi, cổ họng khô khốc, cánh tay bị người đàn ông đằng sau tóm chặt, mồ hôi chảy dọc từ trên trán xuống má, nhỏ thẳng xuống quần.
“Tôi…tôi…anh…”, Nghiêm Dẫn lắp bắp nói, “Rốt cuộc…anh…muốn làm gì?”
“Đừng nóng.”, người đàn ông đeo khẩu trang có ánh mắt sâu hun hút, anh ngước nhìn lên gương chiếu hậu, vừa hay chạm phải đôi mắt của Nghiêm Dẫn.
Nghiêm Dẫn sững sờ.
Thấy thế, người kia lạnh giọng cười khẩy rồi nói, “Lái xe, đi đến Ly Loan Hà.”
Nghiêm Dẫn run cầm cập, Ly Loan Hà là một nơi vô cùng hẻo lánh, đầu óc hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, không ngừng nghĩ đến việc người kia sẽ làm gì hắn.
“Giờ thì biết sợ rồi hả?”, người đeo khẩu trang có giọng nói cực kỳ trầm. Bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ một lát, Nghiêm Dẫn bỗng trợn mắt, há miệng hô lên: “Anh… anh là Sơ Húc…”
Sơ Húc thít chặt cánh tay, “Đừng nói nhảm nữa, lái xe.”
Biết đối phương là ai ít ra sẽ không hoảng loạn nữa, Nghiêm Dẫn lái xe, mười lăm phút sau thì đến Ly Loan Hà.
Xe vừa dừng lại, Nghiêm Dẫn đã bị Sơ Húc tóm xuống dưới, tốc độ nhanh đến mức khiến hắn hoảng hốt.
Ly Loan Hà là nơi trồng vải, vườn cây rậm rạp, không một bóng người.
Tay phải Sơ Húc tóm lấy cổ áo Nghiêm Dẫn lôi hắn đi thẳng đến dưới một gốc vải. Trên mặt đất đầy những nhánh cây và lá khô, những tiếng răng rắc dưới chân khiến người ta nghe mà ớn lạnh. Sơ Húc chỉ để hở đôi mắt lạnh lùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458098/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.