Trong quán mát lạnh, thiết kế của cả không gian lại hơi tối màu, dễ dàng khiến người ta có cảm giác buồn ngủ. Bùi Tinh ngồi dựa vào cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào ôm trọn lấy cô.
Cô ngước mắt, trộm nhìn Sơ Húc.
Một nửa mặt của anh phơi dưới nắng, sau lưng anh tựa vào sô pha, cánh tay dài vắt ngang thành ghế, đôi mắt sâu hun hút như ẩn chứa thứ cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Bùi Tinh lẳng lặng nghiêng đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi lâu sau mới nói một câu: “Nhìn không ra, anh mà cũng có người để thích.”
Cô nghĩ, trong tám năm nay, anh từng gặp ai, từng ở bên ai rồi.
Nhìn anh, trong lòng cô không thể phân rõ được là cảm xúc gì, như kiểu người mình yêu thầm bao nhiêu năm bỗng dưng lại thích người khác, dù không muốn nhưng vẫn có chút buồn bã.
Thấy cô không đáp lời, Sơ Húc liền gọi: “Bùi Tinh…”
“Gì?”, Bùi Tinh nhìn anh.
Yết hầu Sơ Húc trượt lên trượt xuống mấy lần, mãi sau mới hỏi ra được một câu: “Em không hỏi xem đóa hoa đào kia là ai à?”
“Không có hứng thú.”, Bùi Tinh nhấp một ngụm cà phê, “Cũng đã mấy năm không gặp rồi, chẳng ai lại để mình cô đơn cả.”
Sơ Húc nhếch khóe miệng, yết hầu nhấp nhô, anh khẽ cười lạnh một tiếng rồi im lặng không nói nữa.
Buổi tối, lúc trở về, Trần An lăn ra ngủ say tít. Ăn xong bữa tối, Bùi Tinh chợt cảm thấy hơi váng đầu, có lẽ là do đi nắng cả buổi, thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458091/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.