Hoàng hôn mênh mang, ráng chiều rọi xuống khắp sân.
Hai người mãi vẫn chẳng nói gì, cho đến khi Trần Tư không nhìn nổi nữa, phải đứng dậy chuyển đề tài: “Thôi thôi thôi, tối nay muốn ăn gì nào? Để em còn đi nấu.”
Rốt cuộc thì Trần An vẫn là một đứa trẻ, nghe thấy có ăn là ngay lập tức đổi hứng, ba chân bốn cẳng chạy đến ôm chân Trần Tư rồi cười hì hì: “Bố nuôi, tối mình ăn gì ạ?”
“Đi xem tủ lạnh có cái gì đã.”, Trần Tư bế Trần An đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Con muốn ăn gì?”
Trần An như là bâng quơ nói một câu: “Thế thì ăn cháo thập cẩm với mướp đắng nhồi thịt đi, bố cả thích ăn nhất.”
Vốn Bùi Tinh đang định đứng thẳng dậy, nghe thấy câu đó thì thoáng khựng lại, nhìn liếc Sơ Húc qua khóe mắt rồi đi vòng qua anh lên tầng hai.
Sơ Húc liếm môi, thu tầm mắt từ phía cô về.
…
Bùi Tinh rửa mặt xong, trên đầu vẫn còn quấn khăn, chợt có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”, tay Bùi Tinh nắm chặt di động, đưa mắt nhìn cánh cửa gỗ màu nâu đỏ.
“Em đây.”, giọng nói non nớt, vừa nghe đã biết là của thằng nhóc Trần An.
Bùi Tinh cười, “Chờ chị một lát.”
Sơ Húc nghe thấy tiếng bước chân bèn đẩy Trần An lên rồi liếm môi, “Bố xuống trước, tẹo nữa con gọi chị Tinh Tinh xuống ăn cơm nhé.”
Trần An nhấp nháy đôi mắt tròn xoe, ngoan ngoãn gật đầu.
Sơ Húc nhếch khóe miệng, cười với nó một cái cho có lệ rồi xoa đầu nó, nghe thấy tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458088/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.