“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
Bùi Tinh ngồi xếp bằng trên giường, đang bận sạc điện thoại nên không ngẩng đầu, “Ai đấy?”
“Anh đây.”, giọng nói khản đặc như vậy, không xưng tên cũng biết là ai.
“Anh đến làm gì?”
“Đưa chăn ga cho em.”
“Tôi có rồi.”
“Cái này của anh vừa đẹp vừa sạch hơn.”, người ở ngoài dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Có họa tiết.”
Bùi Tinh nghe vậy thì liếc tấm ga trải giường dưới thân, trắng tinh, đúng là mang phong cách của khách sạn. Cô không từ chối, đi ra mở cửa.
Hẳn là Sơ Húc vừa tắm xong, trên người mặc chiếc áo phông màu xám nhạt, quần thể thao đen, mái tóc ướt đẫm, thoang thoảng mùi sữa tắm.
Bùi Tinh thu lại tầm mắt rồi giơ tay đón lấy đống chăn ga trên tay anh, nói xong câu “Cảm ơn”, cô rụt tay về, đóng cửa một cách dứt khoát.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng cô cứ thấy Sơ Húc hơi nhướng mày.
Trước kia có một lần bố mẹ Bùi Tinh ra ngoài, để một mình cô ở nhà. Chăn phơi dưới sân đại viện, bỗng nhiên trời lại đổ mưa, Bùi Tinh còn nhỏ nên không dám chạy xuống, cuối cùng vẫn là Sơ Húc cất hộ.
Tại sao cô lại nhớ tới chuyện này? Là vì, chăn rút rồi nhưng Bùi Tinh lại không biết trải giường, lồng chăn, cuối cùng Sơ Húc phải làm hộ nốt.
Bây giờ, cô vẫn không biết.
Bùi Tinh nhìn ra cửa, lại nhìn tay mình, cự nự hơn mười phút, không quá ôm hi vọng, cô mở cửa, vẫn thấy Sơ Húc còn đứng ở đó, lưng dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458085/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.