Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau
Sau một hồi tìm kiếm. Thủ hạ phủ Du Hoặc và Cận về đã tìm ra 5 kẻ đồng bọn. Nhưng chúng tự vẫn cả năm. Làm tình hình càng rối. Chuyện phủ Hoàng Thương chỉ nháy mắt toàn bộ kinh thành đều biết. Cả kinh thành xôn xao bàn tán. - Này. Ta nghe nói Thế Tử trúng độc Dực Danh đấy - Cái gì. Độc này của Vu tộc mà. Sao lại có ở đây. - Võ Lâm làm ăn sao mà để lọt độc này vô đây hay vậy - Toang. Lần này Võ Lâm Minh Chủ làm sao giải thích với triều đình. - Ta đã bảo là Tông Chủ Trương Kị Hào không hợp làm Minh Chủ mà các ngươi không tin. - Làm sao chúng ta biết được. Uy danh của Tông Chủ Trương Kỵ Hào rất lớn mà Mọi người bàn tán. Nhóm Hàn Á biết tin cũng chạy vội tới phủ Du Hoặc xem tình hình. Nhị Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử cũng cho người đến hỏi thăm. Riêng Thánh Vương không muốn để lộ quen biết nhóm Du Hoặc nên vẫn im lặng. Sáng hôm sau Bệ Hạ đích thân tới phủ Du Hoặc thăm Thế Tử. Thấy Thế Tử cả người xanh xao Bệ Hạ tức giận. Cả phủ Du Hoặc quỳ dưới đất xin Bệ Hạ bảo trọng long thể. Bệ Hạ nói: Các ngươi chăm Thế Tử cẩn thận. Ngũ Hoàng Thương cùng Trẫm ra ngoài nói chuyện. Tất cả cúi đầu nói: Chúng thần lĩnh mệnh. Bêh Hạ ngồi ở chủ vị im lặng Nhóm Du Hoặc ngồi hai bên im lặng không nói gì. Du Hoặc và Lam Hạ đi ra trước quỳ gối nhận tội. Du Hoặc nói: Khởi Bẩm Bệ Hạ.Là thần thất trách. Mong Bệ Hạ xử tội Lam Hạ cũng quỳ nhận tội. Hoàng Đế nói: Hai khanh đứng lên cả đi. Đây không phải lỗi hai khanh. Là do có kẻ dám dằn mặt Trẫm. Biết Trẫm yêu thương Thời Ly nên hạ độc. Mọi người nghe song hết hồn. Bệ Hạ nói tiếp: Đại Lân và Vu tộc có thù đã lâu. Đại Lân cho Võ Lâm Giang Hồ phát triển đến như vậy là để kìm lại Vu Tộc Mấy trăm năm qua vẫn an ổn, nhưng lần này lại xảy ra chuyện. Hoàng Đế nói tới đây thì gằn từng chữ: Võ Lâm Minh Chủ Trương Kỵ Hào. Hắn lần này đúng là khiến Trẫm thất vọng. Còn cả Thập Tự Ngũ Phái nữa, dám bầu một kẻ như vậy lên làm Minh Chủ. Nhóm Du Hoặc nghe song im lặng phán đoán: Bệ Hạ xẽ làm gì Võ Lâm Đây. Ba ngày sau một hàng ngựa uy phong tiến vào kinh thành. Tới nơi thì người đứng đầu Thống Lĩnh Gia Nhân nói: Như Kế hoạch đã phân chia làm hai. Một vào tham kiến Bệ Hạ. Hai đến phủ Hoàng Thương. Đoàn người chia làm hai nhóm vào thành khí thế giang hồ không tầm thường. Nhưng trên mặt ai cũng lo lắng.Dân chúng nhìn mà in lặng quan sát. Người trong đội này không ai khác là Võ Lâm Minh Chủ Trương Kỵ Hào và Thập Tự Ngũ Phái. Là đội một vào cung diện Thánh. Đội hai là người của Tà Gia Môn Đứng đầu là Bách Độc Tà Hoa đến phủ Hoàng Thương xem bệnh. Ngựa dừng trước phủ thông báo đã được dẫn vô phủ. Du Hoặc đã đợi sẵn. Bách Độc Tà Hoa và tùy tùng chắp tay nói: Tham Kiến Ngũ Hoàng Thương. Du Hoặc nhìn Bách Độc Tà Hoa mà ngạc nhiên nghĩ trong lòng: Trẻ quá. Bách Độc Tà Hoa chỉ mới 15 tuổi và rất tuấn tú. Có danh trên giang hồ khi còn trẻ vậy quả không tầm thường. Du Hoặc nói: Không cần Đa lễ. Theo ta. Bách Độc Tà Hoa cùng Sáu vị Tùy tùng đi theo. Trong đó có một đại thúc. Một đại thẩm. Ba nam tử và một nữ hiệp. Tất cả đều không tầm thường. Trên Đường tới viện Thế Tử. Bách Độc Tà Hoa phát hiện trong phủ Du Hoặc toàn cao thủ. Nhưng nhóm nhân thủ đi theo lại không phát hiện ra chứng tỏ cao thủ trong phủ Hoàng Thương không tầm thường. Bách Độc Tà Hoa suy nghĩ, cao thủ này chắc là do Hoàng Đế cử đến. Chứng tỏ Hoàng Đế coi trọng chuyện này đến mức nào Võ Lâm lần này sẽ ra sao đây. Đi đến viện Thế Tử. Thời Sầm đang trong phònh nắm tay Công Chúa để nàng bớt lo. Thấy Nhóm Du Hoặc đến thì đứng dậy. Du Hoặc nói: Đây là Phò Mã Và Công chúa. Bách Độc Tà Hoa và Tùy tùng quỳ gối tham kiến. Thời Sầm nói: Đứng lên cả đi. Mau vào coi cho Thời nhi. Bách Độc Tà Hoa tuân mệnh rồi vô phòng đến giường Thế Tử khám bệnh. Khám thì đã khẳng định Độc này đúng là độc Bách Dực. Bách Độc chắp tay nói: Khởi bẩm Phò Mã,Khởi bẩm công chúa. Thế Tử đúng là trúng độc Bách Dực. Nhưng ta có thể chữa được. Mọi người nghe song thở phào một hơi. Thời Sầm hỏi: Chữa trong bao lâu. Bách Độc nói: Khoảng nửa năm là khỏi. Thời Sầm gật đầu nói: Vậy các ngươi cứ ở luôn trong phủ đi. Tiện chữa trị. Bách Độc chắp tay nói tạ ân. Từ hôm ấy Bách Độc ở trong phủ Du Hoặc. Hắn cũng cho người thăm tình hình Võ Lâm. Bệ Hạ đã cho Võ Lâm bầu chọn lại Minh chủ. Cho bình chọn luôn lại Tông chủ của Thập Tự Ngũ Phái. Đưa ra một vài điều luật cho giang hồ. Hạ lệnh phải xử lý chuyện Vu Tộc. Võ Lâm Minh Chủ mới là Uông Minh Hà. Đây là người Bách Độc cảm thấy hài lòng. Lúc trước Trương Kỵ Hào lên Võ Lâm Minh Chủ Hắn không ưng thuận. Sau khi Minh Chủ Uông Minh Hà và Thập Tự Ngũ Phái mới lên đã cho nhân lực giải quyết chuyện với Vu Tộc. Vu Tộc không ngờ Đại Lân lại có đại chiêu xử lý Bọn họ. Khiến Vu tộc chết mất cả trăm người. Vu Tộc đành phải đóng cửa biên giới. Võ Lâm Đại Lân cũng không ngờ Minh Chủ mới lại cao tay như vậy. Khiến mấy kẻ lúc trước nói Uông Minh Hạ thua kém Trương Kỵ Hào xấu mặt không biết chui vô đâu. Bách Độc sau khi biết tin tức thì tiếp tục ở lại trong phủ Du Hoặc chữa trị cho Thế Tử. Hôm nay Bách Độc đang ngồi nghiên cứu thuốc thì Vu Uông đến. Thuộc hạ Bách Độc cũng mặc kệ vì chuyện này quá quen rồi. Thấy Vu Uông Bách Độc cười nói: Đại công tử ghé chơi. Vu Uông gật đầu: Ta luyện võ song. Học song ghé qua đây. Bách độc nói: Đại công tử ngồi đi. Vu Uông ngồi nói: Ngươi kể chuyện gang hồ cho ta nghe tiếp. Bách Độc cười nói: Được. Sau khi kể song,Vu Uông đi về viện. Bách Độc nhìn theo. Chu Hắc, tùy tùng bên Bách Độc chắp tay nói: Chủ nhân. Đại Công tử có vẻ thích giang hồ. Bách độc cười nói: Ừ. Rất có tương lai. Hoa Giao phu nhân nói: Ồ. Chủ nhân nói vậy là thật rồi. Tứ Tự hỏi: Chủ nhân. Nhưng ta thấy Đại công tử có gì đặc biệt đâu. Bách Độc đưa mắt nhìn thuộc hạ nói: Đúng. Vu Uông không đặc biệt nhưng không có nghĩa phụ thân hắn không đặc biệt. Nhóm thuộc hạ nghe song giật mình: Ý công tử là. Bách Độc nới: Ừ. Nhóm thuộc hạ không tin được. Hoa Giao Phu Nhân nói: Chủ nhân Nhưng Ngũ Hoàng thương nhìn nếu xo ra chắc ngang bằng chúng thuộc hạ. Bách Độc nói: Nếu đánh với ta, ta xẽ thua. Nhóm thuộc hạ càng không tin được. Tứ Tự hỏi: Không thể nào. Một Hoàng Thương võ công cao cường như vậy làm thế nào chứ. Du Giao cười nói: Thiên Hạ này có nhiều việc mà các ngươi không nên biết. Đặc biệt là chuyện liên quan tới Triều Đình. Nhóm thuộc hạ nghe song như nghĩ ra gì đó vội chắp tay nói: Là chúng thuộc hạ nhiều chuyện. Chúng thuộc hạ chỉ là tò mò. Chủ nhân yên tâm. Chúng ta xẽ không thắc mắc gì nữa. Bách Đôc nói: Ừ. Đi ra ngoài cả đi. Nhóm thuộc hạ đi ra. Bách Độc cười nham hiểm nghĩ: Ây da. Ông trời thương ta mà. Vu Uông. Những ngày còn lại. Bách Độc càng thân với Vu Uông. Du Hoặc đã cho gọi Bách Độc đến và đưa ra một thứ. Bách Độc xem song đứng dậy chắp tay nói: Hoàng Thương. Bách Độc có thể thề ta thân với đại công tử không phải ý xấu. Với thế lực của Hoàng Thương. Tra ra chuyện của ta thì chắc chắn biết rõ ta như nào. Du Hoặc đứng dậy đi ra cửa nói: Bách Độc. Ngươi là người thông minh. Tương lai của ngươi ra sao còn phải xem ngươi cố gắng thế nào. Con đường ngươi đang đi ta thấy đúng đấy. Tông chủ Tà Gia Môn cũng là một ý hay. Bách Độc nghe song vội chắp tay. Ta đã nhớ kỹ, Đa tạ Hoàng Thương. Du Hoặc cười đi mất. *****NĐH*****
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau