Dung Binh Công Hội, đại sảnh tiếp khách. "Ngụy Đại Soái, gió nào đưa ngài đến đây vậy?" Nam Cung Tông Ứng mặt đầy nụ cười nịnh nọt, tiến lên hỏi thăm. Ngụy Quân Vũ chỉ là lạnh nhạt liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ta phụng mệnh đến đây tiêu diệt tai họa ma trùng, nhưng xem ra ta đến muộn rồi, có người đã nhanh chân đến trước." Hạng Trần ngồi ở vị trí chủ nhân phía trên mỉm cười nói: "Các hạ chính là Ngụy Quân Vũ Ngụy Đại Soái trong truyền thuyết, nghe danh không bằng gặp mặt, cửu ngưỡng đại danh." "Các ngươi quả thật đã đến muộn, đến muộn thêm chút nữa cũng không sao, dù sao chiến tranh đã kết thúc rồi, công việc trùng kiến Thiên Diệu Thành, thống kê số liệu thương vong này không dùng đến Kim Cương Võ Tốt đại danh đỉnh đỉnh của các ngươi." Ngụy Quân Vũ nghe vậy nheo mắt: "Các hạ chính là Thiên Lang Thành chủ Mục Trần phải không, bản soái cũng cửu ngưỡng đại danh, cảm ơn Dung Binh Đoàn Côn Bằng của các ngươi đã cứu bách tính đầy thành trong Thiên Diệu Thành." Hạng Trần cười tủm tỉm nói: "Không có gì, vì nhân dân phục vụ là chuẩn tắc hành sự của Thiên Lang Thành chúng ta, vả lại Thiên Diệu Thành có rất nhiều nhân viên của sản nghiệp Thiên Lang Thành ta." Ngụy Quân Vũ ngồi xuống, trực tiếp coi thường Nam Cung Tông Ứng, nhìn Hạng Trần nói: "Bác Nhật Đạt Nhĩ đâu?" Hạng Trần: "Chết rồi!" Ngụy Quân Vũ: "Bản nguyên của hắn đâu?" Hạng Trần: "Không biết, có lẽ là lưu lạc vào hư không vị diện rồi." Ngụy Quân Vũ: "Ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4917067/chuong-7334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.