Vốn dĩ, tuyến phòng ngự của Đông Túc Tam, Đông Túc Tứ bị đánh xuyên, hắn đã rất nổi giận, ngay cả Đông Túc Nhất của mình cũng bị "trộm nhà", hắn càng nổi giận hơn. Vừa vặn lại gặp Hạng Trần dẫn người ngựa ra ngoài tự tiện hành động, lửa giận tự nhiên đều trút lên Long Thần. Mặc dù nói với thân phận địa vị của hắn còn không cần Hạng Trần gánh trách nhiệm, nhưng trên mặt mũi cuối cùng vẫn không giữ được. Thấy Đông Phương Long Thánh có ý kiến và lửa giận lớn như vậy với Long Thần, Ngao Nhạc cả người trong lòng đều vui như nở hoa. "Long Thần à Long Thần, lần này đắc tội Đông Phương Hoành Đồ, bị đá ra khỏi chiến trường xem ngươi còn có cơ hội lập công gì nữa!" Trong bầu trời sao, Phó soái Triệu Thạch của đại quân Côn Lôn, dẫn theo hơn năm mươi vạn tàn quân chật vật rút lui. Trong phòng chỉ huy, từng người thần sắc khó coi, không khí ngưng trọng. "Phó soái, Đại soái bị Long Thần bắt đi rồi, chúng ta như thế nào cho phải? Lần này làm sao ăn nói với tộc nội?" Một đại tướng thần sắc ảm đạm hỏi Triệu Thạch. Vốn dĩ, mọi người đều cho rằng đây sẽ là một cuộc đột nhập "trộm nhà" hoàn mỹ, ai ngờ trên đường trở về lại tao ngộ liên tiếp những đòn đả kích như vậy. Gần ba trăm vạn người mang đến, chết chỉ còn năm mươi vạn người quay về, ngay cả Đại soái Quách Tử Quân cũng bị bắt lại. Triệu Thạch trầm giọng nói: "Còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể như thật bẩm báo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4893450/chuong-6667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.