Người phụ nữ được tiểu nam hài gọi là mẹ lạnh lùng nói: "Nhà ta cũng không còn nhiều lương thực nữa, lão già đó sắp chết rồi còn uống cháo gạo làm gì, uống cũng là lãng phí. Nhà ta cũng không có lương thực, sau này đừng đến nhà ta nữa!" Một tiếng rầm, người phụ nữ nói xong trực tiếp đóng cửa lại, để lại bóng dáng đơn bạc của nam hài run rẩy trong gió tuyết. Nam hài xoa xoa hốc mắt của mình, nhìn ánh đèn sáng lên bên trong và mùi thịt bay ra, bụng hắn kêu lên ùng ục. Bên trong cũng truyền ra một tiếng nam hài: "Mẹ, ngỗng lớn sắp hầm xong chưa? Bên ngoài là ai vậy ạ." Giọng người phụ nữ truyền ra: "Một con chó hoang, không cần phải để ý đến, sắp hầm xong rồi, nhịn thêm một chút, đói một chút ăn cơm sẽ ngon hơn." Nam hài bên ngoài cửa thất hồn lạc phách rời đi, năm năm trước, sau khi cha chết, mẹ đã bỏ hắn tái giá người khác, mặc cho hắn và ông nội tự sinh tự diệt. Nam hài kéo lê thân thể rét lạnh đi đến căn nhà tranh tường đất rách nát, trong căn nhà có một lão nhân gầy gò như củi khô đang nằm. Lão nhân ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn: "Hài nhi đã về." Nam hài lau khô nước mắt, bước nhanh đến rót nước nóng cho lão nhân uống, lão nhân thở dài nói: "Không mượn được gạo phải không?" Nam hài lắc đầu: "Không có, mẹ nói nhà nàng cũng không còn nữa rồi——" "Ai——" Lão nhân thật sâu thở dài một tiếng, hắn run rẩy muốn đứng dậy, nam hài vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4893352/chuong-6569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.