"Vạn Kiếp Bất Diệt!" Nhục thân vỡ vụn nhanh chóng khôi phục, Hạng Trần xông tới, nhìn Mục Thanh Vân chỉ còn ý thức đang bắt đầu tiêu tan, trong hốc mắt hắn tức khắc ướt đẫm. "Thanh Vân!! Vạn Kiếp Bất Diệt!!" Hạng Trần bộc phát tất cả thần lực Vạn Kiếp Bất Diệt, bao phủ lấy ý thức của Mục Thanh Vân và đạo cơ Vạn Tượng Cực Thiên Đỉnh đang vỡ nát. Đạo cơ của hắn bắt đầu tái tổ, nhưng ý thức vẫn đang tiêu tan. Vạn Kiếp Bất Diệt hiện tại vẫn chưa thể tự lành và khôi phục ý thức. "Không, không, không, khôi phục lại cho ta, khôi phục!!" Hạng Trần mắt muốn nứt, điên cuồng truyền xuất thần lực Vạn Kiếp Bất Diệt. Mục Thanh Vân muốn rơi lệ nhưng không có nước mắt để rơi, gượng cười nói: "Tam ca, ta đi đây, thật có lỗi, sau này không thể cùng mọi người chinh chiến nữa rồi, chăm sóc tốt chính mình, cũng giúp ta chăm sóc tốt lão cha và người nhà." "Thanh Vân, lão Tứ!" Nước mắt Hạng Trần vỡ đê, đưa tay ra bắt lấy ý thức đang tiêu tan của Mục Thanh Vân, nhưng ý thức của hắn phảng phất là những đốm sáng biến mất, rời khỏi thế giới này. Mục Phong nhìn ý thức của con trai mình tiêu tan, lòng như bị đao cắt, phụt một ngụm máu tươi phun ra, mái tóc vốn đã xám trắng giờ lại càng thêm bạc: "Thanh Vân, tứ nhi ——" Mục Phong loạng choạng bay tới, hai tay nâng lên những mảnh vỡ đạo cơ, nam nhân cả đời sát phạt quả quyết này giờ đây hốc mắt đỏ hoe, vai run rẩy, trong hốc mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4893123/chuong-6340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.