Lúc này, truyền âm thần ngọc của Dương Hi run lên một trận, thần niệm của Dương Hi thấm vào trong đó, bên trong truyền ra một giọng thần niệm cười hì hì. "Ha lô Hi Hi bảo bối nhỏ, có nhớ ta không nha?" Trong đôi mắt Dương Hi lóe lên một tia vẻ vui, nhưng thoáng qua rồi biến mất, nàng rời khỏi phòng chỉ huy, đi ra bên ngoài trả lời Hạng Trần. "Đồ không biết xấu hổ, ai mà thèm nhớ ngươi? Ngươi đã đến Hằng Cổ Thiên rồi sao?" Truyền âm thần ngọc cũng có hạn chế khoảng cách, trong cùng một vũ trụ còn có thể liên lạc, nhưng vượt qua vị diện thì rất khó liên lạc được. Hạng Trần liên lạc Mục Phong và Lạc Vũ đều là dựa vào phân thân. "Đúng vậy, trái tim nhớ ngươi khó mà khống chế, cho nên ta liền đến Hằng Cổ Thiên rồi." Dương Hi hừ lạnh: "Tin ngươi mới là lạ, ngươi khẳng định không phải vì ta mà đến Hằng Cổ Thiên, ngươi bận rộn đến thế kia mà, sẽ vì ta mà đặc biệt đến một chuyến sao?" Hạng Trần cười hì hì nói: "Nhìn ngươi nói lời này mà xem, sao lại không được chứ? Đúng rồi, ngươi từng làm người chăn nuôi chưa?" "Người chăn nuôi? Không có." "Vậy tại sao ta nhớ tới ngươi, nai con trong lòng ta liền bắt đầu điên cuồng đụng loạn xạ." "Ọe —— Nói tiếng người!!" "Ha ha, hai ngày sau ta liền đến Dao Trì Thánh Địa của các ngươi rồi." "Ta không có ở Dao Trì Thánh Địa, ta ở Thiên Mục Tinh Vực, Thiên Mục Tinh Giới!" "Ồ ồ, được rồi ——" Sau khi nói chuyện một hồi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4893108/chuong-6325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.