Mặc dù thế giới là ảo, nhưng cảm giác đau đớn đó lại khiến thần hồn cảm đồng thân thụ. Thiên Mệnh thành không chỉ một mặt tường thành tao ngộ tấn công mạnh, mà là ba mặt tường thành đều đang tao ngộ tấn công mạnh. Khi xe thang được đẩy lên phía trước, số lượng lớn chiến sĩ thông qua sườn dốc xe thang nhanh chóng xông lên tường thành, thì phòng ngự trên tường thành liền chống đỡ không nổi, bắt đầu sụp đổ. Tôn Tượng Chiêu một đao chém chết một tên binh sĩ xông tới. Phó tướng bên cạnh cũng là học trò của Hạng Trần, vội nói: "Sư huynh, không cầm cự được nữa rồi!" Tôn Tượng Chiêu nhìn số lượng lớn binh sĩ Hoàn Nhan thành bắt đầu tràn lên đầu thành, hét lớn: "Rút vào trong thành, bắt đầu đánh giáp lá cà, kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu!" "Sư huynh, ngài rút đi, ta dẫn người ở trong thành đánh giáp lá cà!" "Không được, phải đi thì cùng đi!" "Đừng ngốc nữa, đây là diễn tập thôi diễn binh lực, lại không phải chân chính sinh ly tử biệt. Phía sau lão sư còn phải đánh những người khác, cần ngươi giúp đỡ!" Tôn Tượng Chiêu do dự một chút, gật đầu nói: "Được, vậy ta dẫn người đi trước, ngươi nắm chắc thời cơ cũng nhanh chóng rút lui!" "Được!" Phó tướng dẫn người ở trên đầu thành chống cự. Tôn Tượng Chiêu dẫn một bộ phận nhân mã trực tiếp bắt đầu rút khỏi Thiên Mệnh thành, từ cửa thành phương hướng đông bắc rút đi. Một vạn quân thủ thành, tự nhiên không ngăn cản được bao lâu. Ngắn ngủi một canh giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4893099/chuong-6316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.