“Mục tiêu đã chui vào rừng biến mất!” “Dùng thiết bị ảnh nhiệt tìm kiếm!” “Ơ — cái này, kiến không phải động vật máu nóng mà…” Khi những chiếc trực thăng vũ trang Hắc Điêu bay đến chi viện, Hạng Trần đã đào địa động chui xuống lòng đất. Nhưng Hạng Trần không rời đi, đã ra tay rồi thì phải giết cho kẻ địch khiếp sợ! Hạng Trần hiểu rất rõ tính cách của đất nước này, dân tộc này, các chính khách của bọn họ không hiểu gì về đạo đức nhân nghĩa cảm hóa, chỉ khuất phục trước sức mạnh cường đại. Năm đó, sau khi bị Hắc Điêu quốc ném bom diệt thành hai lần, bọn họ đã hoàn toàn khuất phục Hắc Điêu quốc, chẳng những không ghi hận mà còn cam tâm làm lính tiên phong và tiểu đệ xung phong cho người ta. Đất nước này chính là ai mạnh thì quỳ liếm kẻ đó, nhưng một khi hắn mạnh hơn đối tượng quỳ liếm, trở mặt cũng là chuyện lập tức. Cho nên, đã ra tay rồi, vậy thì cứ giết cho đối phương phải sợ hãi đi. “Mục tiêu đã biến mất, trên không đã không thể phát hiện mục tiêu nữa, đến lúc chúng ta ra tay rồi.” Chiếc trực thăng vũ trang Hắc Điêu kia lơ lửng giữa không trung, thả xuống từng sợi dây thừng, trên đó là các thành viên của một tiểu đội chiến đấu. Chuẩn bị thả dù nhân viên chiến đấu vũ trang xuống mặt đất tìm kiếm. Cách đó không xa, một đống lá cây khẽ rung động, cái mông khổng lồ của con kiến âm thầm vươn ra khỏi đám lá, nhắm thẳng vào chiếc trực thăng vũ trang Hắc Điêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4892977/chuong-6194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.