Rõ ràng, sau khi trùng sinh, Phạm Thúc Nguyên vẫn luôn ở trong việc suy nghĩ Thiên Địa Vĩnh Hằng Pháp. "Thiên Địa Vĩnh Hằng Pháp của ta không nhất định thích hợp với ngươi, nhưng tảng đá của núi khác có thể dùng để mài ngọc, nhất định có thể mang đến gợi mở cho ngươi." Hạng Trần sau khi hưng phấn dần dần bình tĩnh lại: "Sư huynh, danh phận sư huynh đệ giữa ngươi và ta rốt cuộc là chuyện gì, ngươi ta đều rõ, trên trời hẳn là sẽ không tự dưng rơi bánh đâu nhỉ?" Phạm Thúc Nguyên nhìn bàn cờ: "Sư đệ là người thông minh, quả thật, trên đời sẽ không tự dưng có bánh từ trên trời rơi xuống, Hằng Cổ Thiên Cung thành lập không dễ dàng, là ta, là Chung Huyền, là hai chúng ta đã tân tân khổ khổ phù trợ Cổ Hằng Thiên xây dựng nên." "Cho nên ta cũng không hi vọng Hằng Cổ Thiên Cung tương lai bị Dao Trì hủy diệt, càng không muốn sau này một đám đàn bà cưỡi lên đầu chúng ta làm mưa làm gió." "Bởi vậy, ta muốn thỉnh sư đệ giúp ta một việc." "Nếu sư đệ bằng lòng giúp ta việc này, ta có thể đảm bảo, phát thệ với Đạo Tổ, tương lai khi cảnh giới sư đệ đạt đến một bước kia, ta sẽ không tiếc Thiên Địa Vĩnh Hằng Kinh Thư mà ta đã lĩnh ngộ được." Hạng Trần mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn hỏi: "Việc gì?" Phạm Thúc Nguyên khẽ nhúc nhích môi truyền âm, Hạng Trần sau khi nghe xong, trên mặt cũng lộ ra thần sắc chấn kinh, cả người thoáng cái liền đứng người lên. Hạng Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4892922/chuong-6139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.