"Ngươi yên tâm, ta nhất định phải tìm người cứu trị tốt cho ngươi!" Vĩnh Hằng Kết Y ôm Uất Trì Xung nhanh chóng phá không bay đi, chạy thẳng tới phủ đệ của mình. Nửa canh giờ sau, các ngự y trong Vĩnh Hằng Thiên Cung đều được Vĩnh Hằng Kết Y triệu đến. Thanh Lăng Quân nằm ở trên giường, bộ dạng thoi thóp, toàn thân đen nhánh. Ngự y bắt mạch cho Thanh Lăng Quân, thần niệm thẩm thấu vào trong cơ thể đối phương quan sát tình hình, lông mày nhíu lại. "Vương ngự y, thế nào rồi?" Vĩnh Hằng Kết Y vội vàng hỏi. Ngự y thở dài một tiếng, nói: "Công chúa, chất độc này phi thường bá đạo, đã đi sâu vào trong thần hồn của hắn rồi, chỉ sợ khó mà khử trừ, thời gian của hắn hẳn là không còn nhiều nữa." Ngự y đứng dậy ôm quyền hành lễ với Vĩnh Hằng Kết Y, vẻ mặt đầy áy náy. "Cái gì!" Vĩnh Hằng Kết Y sắc mặt biến đổi. Thanh Lăng Quân mở mắt ra, yếu ớt ho ra hai ngụm máu độc. "Thật sự không có cách nào điều trị sao?" "Cái này... ta về kê thuốc thử xem, nhưng không nhất định có ích." Ngự y cũng chỉ có thể trả lời như vậy. "Làm phiền ngài nhất định phải cứu chữa hắn." "Hạ quan sẽ cố gắng hết sức." Ngự y nói xong liền đeo cái hộp thuốc cáo từ rời đi. Thanh Lăng Quân yếu ớt nhìn Vĩnh Hằng Kết Y, khẽ nói: "Công chúa, ta là thật lòng thích ngươi, ta đến không phải vì vị trí gia chủ mà tới gần ngươi, chỉ là bởi vì chuyện này khiến ta lấy hết dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4892835/chuong-6052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.