"Vong Trần lão sư, đây là phủ đệ chuẩn bị cho ngươi? Ngươi xem coi thế nào?" Lộ Vân Anh chỉ xuống tòa phủ đệ trang viên phía dưới, đó là một tòa phủ đệ trang viên cảnh quan tuyệt đẹp, có núi có hồ, phong cảnh cực kỳ tốt. Lộ Bất Bình khóe miệng co giật nói: "Lão muội à, đây không phải liền là phủ đệ của ngươi sao?" Lộ Vân Anh một chút cũng không xấu hổ nói: "Phủ đệ của ta sau này chính là phủ đệ của Vong Trần lão sư." Hạng Trần mặt cũng giật giật, ngươi ám chỉ quá rõ ràng rồi, không, căn bản là không khác nào nói thẳng rồi. "Ai, con gái lớn không dùng được rồi." Lộ Bất Bình phát ra cảm thán như một lão phụ thân. "Đại ca, ngươi ở đây ngẩn ra làm gì, làm mặt trời à? Một chút cũng không tự giác." "Được được được, ta đi ta đi." Lộ Bất Bình cũng không muốn ở lại đây nữa, phất tay xoay người biến mất. Lộ Vân Anh khoác tay Hạng Trần đi vào trong trang viên, thị nữ, người hầu trong trang viên thấy hai người đều hành lễ, gọi một tiếng Nhị đương gia. "Sau này hắn chính là Tam đương gia rồi, thấy hắn giống như thấy ta, biết không?" Lộ Vân Anh phân phó những người hầu này. "Vâng, ra mắt Tam đương gia!" Những người này đối với Hạng Trần lại vội cung kính hành lễ. "Vong Trần lão sư, ngươi xem coi thế nào? Phủ đệ này còn hài lòng không?" Hạng Trần gật đầu nói: "Rất tốt, đúng rồi, Vân Anh à, ngươi cũng đừng gọi ta lão sư lão sư nữa, tu vi của ngươi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4892748/chuong-5965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.