Hạng Trần kích hoạt cấm chế, xóa đi toàn bộ ký ức về Bát Quái Thiền Quyền trong đầu bọn họ. Sau khi xóa đi ký ức liên quan, năm mươi người này nhao nhao rời đi. Lúc Văn Nhân Quan Cát rời đi, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Lưu Đình Hiên. Lưu Đình Hiên nhắm mắt không nói, ngồi ngay ngắn ở trong số các đệ tử không rời đi, cũng không nhìn tới hắn. Văn Nhân Quan Cát hơi thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì, kiên quyết rời đi. Trên võ đường, mọi người đều bàn tán sôi nổi. "Văn Nhân Quan Cát bọn họ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên rời đi?" "Đúng vậy, bọn họ sao lại như thế này?" "Những người này cơ bản đều là những người có tu vi và thiên phú cao nhất trong số chúng ta a, là đã xảy ra chuyện gì sao?" Mọi người không biết tình hình bàn tán không ngớt, nhao nhao không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao. "Được rồi, yên lặng!" Hạng Trần khẽ ho một tiếng, mọi người lúc này mới yên lặng. Hạng Trần bình tĩnh nói: "Thiên hạ không có tiệc không tan, có lẽ bọn họ tìm được lão sư mà tự cho là tốt hơn, chuyện này không có gì kỳ quái." "Nếu như sau này các ngươi muốn đi, ta cũng sẽ không làm khó, chỉ cần đem những thứ ta dạy đều quên đi là được." Lập tức có người đứng ra biểu trung tâm: "Lão sư, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi, tuy rằng mới học một tiết của ngài, nhưng ta tin tưởng ngài sẽ không kém bất luận một vị phu tử nào!" Hạng Trần nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4883778/chuong-5560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.