Ánh mắt của Hạng Trần khiến tiểu sư muội trong lòng rợn tóc gáy. "Sư huynh, huynh nhìn người ta như vậy làm gì?" Ngữ Nhi đạp một cái vào đạo hồn của Hạng Trần. "Sư muội, lời muội vừa nói, lặp lại một lần nữa xem?" "Cái gì cơ? Đồ đần độn, cái gì mà ban ngày ban mặt, bây giờ là đêm tối không trăng sao! Hì hì, sư huynh màu tím đen cũng kawaii quá đi chứ, đen thui thật đáng yêu, là cái này phải không?" "Đêm tối không trăng sao, bây giờ là đêm tối không trăng sao..." Đạo hồn của Hạng Trần quan sát bầu trời, giờ phút này, trên không Tinh Thần thành, một ngôi sao cũng không nhìn thấy. Đặc sắc của Tinh Thần thành, bảy ngôi sao kia đều biến mất không thấy tăm hơi, không có ánh sáng, không có mặt trời, bây giờ là đêm tối! Chỉ là đối với bọn họ mà nói, hiệu quả thị giác của đêm tối và ban ngày đều không khác mấy, hắn cũng không chú ý, khác với phàm nhân, vừa đến đêm tối liền là người mù. "Đêm tối, những cấm thi này đột nhiên sống lại, lẽ nào năng lượng này có thể dùng quang minh để khắc chế?" Trong lúc Hạng Trần đang suy nghĩ, nhục thân của hắn vẫn đang đại chiến với Cố Tuyết Tình. Nhục thân cấm thi xông phá kiếm khí của đối phương, một móng vuốt bổ tới, Cố Tuyết Tình vội vàng một kiếm chém vào trên móng vuốt nhục thân cấm thi. Keng một tiếng, hỏa hoa bắn tung tóe, một kiếm này phảng phất chém vào trên thép cứng rắn nhất. Mà sức mạnh kinh người truyền đến từ móng vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4882276/chuong-5420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.