Có lẽ là bởi vì Lý Mộng Dĩnh an ủi, thần sắc thống khổ trên mặt nam tử dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng ánh mắt hắn vẫn mang theo vẻ mê mang nhìn nữ tử, lẩm bẩm nói: "Ngươi là ai?" Trong ánh mắt nữ tử hiện lên một tia thống khổ: "Vong Trần, chàng thật sự không nhớ thiếp sao?" Nam tử lắc đầu: "Ta cảm thấy đầu óc của mình trống không, đại não trống rỗng, nhưng ta cảm thấy nàng rất đẹp mắt, hơn nữa còn cho ta một loại cảm giác thân thiết mãnh liệt, phảng phất nàng là người trọng yếu đặc biệt của ta." Lý Mộng Dĩnh nghe vậy trong thần sắc lại thêm mấy phần an ủi, ôm lấy hắn nói: "Thiếp là thê tử của chàng, thiếp tên Lý Mộng Dĩnh, chàng là trượng phu của thiếp, chàng tên Lý Vong Trần." "Hóa ra cái thân phận giả này của mình tên là Lý Vong Trần." Hạng Ảnh Đế giả trang thành Lý Vong Trần trong lòng âm thầm nghĩ, lần này vừa mở đầu đã trực tiếp được nhận vợ người ta rồi. "Nàng là thê tử của ta—— Ta tên, Lý Vong Trần—— Lý Vong Trần—— Phu nhân, nàng thật sự là thê tử của ta sao?" "Ừm ừm, chúng ta đã thành thân ba vạn năm trước, ngươi ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên." Lý Mộng Dĩnh đỏ mắt nói. Nàng liền xuất ra một phần ngọc giản, thần niệm dũng mãnh tràn vào trong đó, ghi khắc xuống đại lượng tin tức ký ức. Hạng Trần bừng tỉnh hiểu ra nói: "Trách không được ta nhìn nàng lại thân cận như vậy, hóa ra nàng là thê tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4882211/chuong-5355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.