Người cần phối hợp diễn xuất với ngươi thì ta nên làm như không thấy, nếu không phải là không muốn xé rách mặt thì ta đã muốn cho ngươi một kiếm rồi… Phong Đô Đế Quân rất muốn đánh vỡ màn diễn gượng gạo của hai người kia, mắng bóng mắng gió ai đó. Phong Đô Đế Quân trên cơ bản có thể khẳng định, việc thế lực Hoàng Tuyền Thiên Hải tấn công Phong Đô Âm Đình chính là do Hạng Trần bọn họ xúi giục. Sao có thể trùng hợp như vậy, Hoàng Tuyền Đại Đế không đến sớm không đến muộn, vừa đúng lúc Thái Sơ Quân Ức đến đàm phán thì lại đến. Đương nhiên, Hạng Trần cũng biết Phong Đô Đế Quân có thể nhìn ra, vở kịch này vốn dĩ cũng chỉ là công phu bề mặt, tất cả mọi người cứ tùy tiện diễn một chút để lừa gạt đám quỷ ở tầng dưới Hồng Hoang Minh Giới thì thôi. “Ha ha ha, Hoàng Tuyền Đại Đế quả nhiên thấu tình đạt lý, đã như vậy, vậy chúng ta hãy cùng nhau thành lập một liên minh, uống chén rượu trắng, giao cái bằng hữu, cùng nhau đối phó Hỗn Độn cẩu!” “Được!” Hạng Lương một tiếng đáp ứng, cứ thế qua loa quyết định. Hạng Trần cười tủm tỉm nhìn về phía Phong Đô Đế Quân: “Phong Đô tiền bối, ngài xem, việc này chẳng phải đã giải quyết rồi sao. Rất nhiều chuyện kỳ thật dùng giao tiếp, dùng chân tâm là có thể giải quyết, không cần đánh đánh giết giết làm gì, cần gì chứ, thế giới tốt đẹp như vậy, hà tất phải động dùng chiến tranh!” Phong Đô Đế Quân cười ha ha, hà tất phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4882009/chuong-5153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.