“Lạc Vũ ta nói muốn hợp tác cùng các ngươi bảo vệ Hồng Hoang vũ trụ, đối kháng thế lực Hỗn Độn, vậy mà các ngươi lại nghi ngờ cái này, nghi ngờ cái kia. Vậy ta hiện tại rút khỏi ván, không chơi nữa, quẳng gánh rồi, ta chủ động rời đi được hay không? Nhưng trước khi ta đi, Lạc Vũ ta đã nói nhất định sẽ làm được, sẽ không để các ngươi sống tốt đâu!” Đế Giang lão tổ tức muốn chết, cắn răng mắng giận dữ: “Lạc Vũ, cái mà ngươi luôn miệng nói là chúng sinh bình đẳng đâu?” Lạc Vũ cười lạnh: “Bái thác đại ca, cái gọi là chúng sinh bình đẳng mà người như chúng ta nói chẳng qua là lấy danh nghĩa cao thượng để hoàn thành dã tâm của mình mà thôi, ngươi thật sự tin à? Dù sao lời ta đã nói đến nước này rồi, ta nói được làm được, nếu không hợp tác đối kháng thế lực Hỗn Độn thì ta liền trực tiếp quẳng gánh làm lưu manh!” “Ngươi và Vu Tổ Đế các ngươi chậm rãi thương nghị đi, đừng cho rằng Lạc Vũ ta đang nói đùa đấy nhé, cái giá của trò đùa này các ngươi không chịu đựng nổi đâu!” Lạc Vũ nói xong, chủ động cắt đứt thần niệm chí tôn, pháp tượng biến mất không thấy. Lạc Xuyên ở phía dưới trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như vậy sao? Vũ Đế, ngưu bức! “Lạc Vũ, Lạc Vũ!” Đế Giang lão tổ thần niệm chí tôn gào thét triệu hoán, nhưng Lạc Vũ không tiếp nữa rồi. Trong Vũ Thánh cung, Lạc Vũ sau khi cắt đứt truyền âm thì hít một hơi thật sâu: “Thật mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4881953/chuong-5097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.